Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

【Xuyên Nhanh】Lão Bà Của Ngươi Tốt Quá, Cho Ta Được Không

Chương 5.2: Hàng ngày nuông chiều ở mạt thế (3.2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Y Nịnh đang cố gắng vận chuyển một cái ghế gỗ và một cái giá gỗ.

Dẫm lên ghế gỗ bò đến trên giá xong, Y Nịnh nắm lấy cành khô vươn ra của cây lê, ý đồ muốn bò lên cây.

Mấy quả lê ở dưới thấp đều bị cô gặm hết rồi, lê ở bên trên thoạt nhìn càng to càng ngon.

Y Nịnh nhìn thèm từ lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm dám ra tay.

Tông Dận một bên không thèm để ý tránh đi chướng ngại vật rồi linh hoạt đi vào bên trong, một bên khinh thường ở trong lòng ——

Chạy một bước cũng ngã được, giờ còn đòi leo cây.

Giây tiếp theo cả người anh biến mất, chớp mắt đã xuất hiện ngay dưới tán cây tiếp được người nào đó vừa từ trên cây ngã xuống.

Thiếu nữ có vẻ bị dọa ngốc, mắt hạnh trợn to, cô ngơ ngác bám vào cổ anh không có phản ứng.

“Tông Dận……”

“Chuyện gì vậy?”

“Trên cây lê thế mà có con sâu lông.”

“……”

Tông Dận cạn lời một chốc, xách cô lên để cô tự đứng thẳng, “Đừng nghịch ngợm nữa.”

Dừng một chút rồi lại nói: “Muốn ăn lê thì tôi hái cho cô.”

Thế giới ngoài, nửa người Sở Vu Hàm nằm ở bên cửa sổ, cánh tay vươn ra vẫn đang cứng đờ lại ở giữa không trung.

Nhìn bóng dáng Tông Dận biến mất ngay tại chỗ, nàng im lặng không dám nói.

Vạn nhất kêu ra lại bại lộ việc mình thấy anh ta biến mất trong nháy mắt, biết chuyện anh có một không gian để ẩn thân, dựa theo tính tình đa nghi của anh sau lúc mới trọng sinh, chính cô còn sống nổi nữa không thì cũng khó mà nói.

Sở Vu Hàm lại gian nan chui vào trong, cố gắng không khiến cho tang thi chú ý đến.

Không sao.

Cô tự an ủi chính mình, Tông Dận chắc chỉ đang tạm nghỉ ngơi thôi, sớm hay muộn cũng chui ra ngoài.

Thêm chút nữa thôi là cô có thể gặp được anh rồi.

Phòng phát sóng trực tiếp của Tông Dận, một đám người xem cũ thấy anh dính người đúng thật là chịu không nổi nữa:

【Cậu cmn hội hợp với nữ chính hàng thật của mình đi, còn chốn chỗ này ôm ôm ấp ấp.】

【Quan tâm một nhân vật phụ như thế làm gì? Tác phong lệch lạc.】

【Gϊếŧ quái thì gϊếŧ quái đi, có thể đừng rình coi con gái nhà người ta mãi được không.】

【Tông ca, trước nay tôi không nghĩ rằng anh thế mà là người trong ngoài không giống nhau……】

Buổi tối cứ theo lẽ thường là Y Nịnh ngủ trên giường, Tông Dận ngồi trên sô pha dưới lầu để tu hành.

Lúc nửa đêm, anh đột nhiên mở mắt ra, để ý thấy bên ngoài hình như có đám tang thi đang tụ tập lại.

Trong cái thành thị bị phế này vậy mà còn có người khác?

Tông Dận trốn ở chỗ bóng đêm, vẻ mặt không biểu tình quan sát thiếu nữ đang kề bên cái chết ở giữa bầy tang thi.

Hai tay Sở Vu Hàm cầm gậy gỗ, cô chống cự lại đám tang thi to khỏe nhảy đến gần người một cách gian nan khó khăn.

Đối diện cô là một khuôn mặt xanh trắng dữ tợn há ra miệng rộng, nước dãi chảy ra từ khóe miệng nhỏ giọt xuống đất tỏa ra một mùi hôi tanh tưởi.

Sở Vu Hàm cố nén lại nước mắt, cô cắn răng chịu đựng.

Cô cố ép xuống cảm xúc muốn kêu lên tên Tông Dận để cầu cứu.

Không thể khiến anh hoài nghi.
« Chương TrướcChương Tiếp »