Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

【Xuyên Nhanh】Lão Bà Của Ngươi Tốt Quá, Cho Ta Được Không

Chương 5.3: Hàng ngày nuông chiều ở mạt thế (3.3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng ở cửa phòng, hết con tang thi này đến con khác đã bị thu hút đến đây theo dõi cô.

Mắt chúng nó phát ra ánh sáng xanh nhào lên về phía cô.

Sở Vu Hàm không còn đường trốn, nước mắt không ngăn được tràn mi.

Cô nhắm mắt trong tuyệt vọng.

Vất vả mới có kỳ ngộ, lại còn sống tạm trong đây nhiều ngày như thế…… Chẳng lẽ cuối cùng cũng không trốn thoát nổi chữ "chết" ư?

Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng "phanh".

Ngay sau đó có tiếng cơ thể nặng nề ngã xuống đất vang lên lần lượt.

Sở Vu Hàm nhận ra được điều gì, mở mắt ra kinh hỉ cực kì.

Quả nhiên không biết từ khi nào trong phòng xuất hiện một thiếu niên, anh nắm tinh hạch của tang thi ở trong tay, xoay người nhìn về phía cô không chút để ý.

Trong nhà hỗn độn đầy đất, thân ảnh của anh dưới ánh trăng như tỏa ra ánh sáng.

Giống như lúc còn niên thiếu.

Trong lòng Sở Vu Hàm mang tâm tình phức tạp chính mình cũng không rõ mà gọi tên anh: “Tông Dận……”

Thống khổ ở kiếp trước làm nhạt đi rất nhiều ký ức quá khứ của anh, nhìn kỹ mấy lần Tông Dận mới nhận ra cô, “Là cô à? Sao cô lại ở chỗ này một mình?”

Sở Vu Hàm cười khổ một cái, “Nói ra thì dài lắm.”

Nếu nhận ra là bạn học cũ thì cũng không thể trực tiếp mặc kệ cô rồi.

Tông Dận dẫn theo cô xuyên qua giữa thành thị một cách rất dễ dàng, còn tìm giúp cô một cái phòng nghỉ thích hợp mới.

Dọc theo đường đi, Sở Vu Hàm kể cho anh chuyện mình bị bạn trai và khuê mật đồng thời phản bội, Tông Dận nghe xong nhìn nhiều cô một cái ánh mắt, “Cô định làm như thế nào?”

Sở Vu Hàm nói không chút do dự: “Đương nhiên là dùng hết mọi thủ đoạn để cho bọn họ phải trả giá đại giới.”

Ánh mắt Tông Dận nhìn cô mang theo chút tán thưởng, chủ động đề nghị: “Bọn tôi cũng cần đi căn cứ, có muốn đồng hành không?”

“Vậy thì tốt quá!” Sở Vu Hàm đầu tiên là kinh hỉ, sau đó chần chờ khựng lại, “Bọn…… cậu?”

Ban đầu cô nghĩ đến chính là dị thú mà nam chính sẽ thu phục. Bọn họ gặp nhau trước rồi sao?

Nhưng mà Tông Dận lại nói: “Ừ, tôi còn có một người bạn.”

Nhìn cô một cái rồi nói: “Cô ấy cũng là nữ sinh, các cô có thể chơi cùng.”

“À…… được.” Sở Vu Hàm đồng ý, trong lòng lại hơi loạn. Chẳng lẽ còn có một người khác biết cốt truyện? Hơn nữa còn hành động nhanh hơn cả cô?

Dù sao Tông Dận cũng là người mà cô yêu thầm trong suốt thời kì thanh xuân cấp ba của cô, lúc biết anh là vai chính, nói cô không có mơ mộng thì chắc chắn là nói dối.

Nhưng bây giờ bên người anh lại có nữ sinh xuất hiện trước, trong lòng Sở Vu Hàm hụt hẫng.

Giống như là…… cái đặc thù của mình, bị chia ra.

Nhưng mà cũng chỉ là bằng hữu mà thôi.

Sở Vu Hàm treo lên nụ cười, cô quan tâm: “Cô ấy đang ở đâu? Có an toàn hay không? Cậu không đi bảo vệ cô ấy à?”

“Rất an toàn.” Tông Dận không nói quá nhiều, anh xoay người ngồi xuống trên sô pha phòng khách, “Cô vào trong nghỉ ngơi đi, sáng mai lên đường.”

“Ừm.” Sở Vu Hàm chú ý thấy anh sẽ gác đêm cho mình, tâm tình lại tươi tắn mà lên tiếng.

Cửa phòng đóng được một cái chớp mắt, Tông Dận đã biến mất ở trong phòng khách.
« Chương TrướcChương Tiếp »