Chương 6.1: Hàng ngày nuông chiều ở mạt thế (4.1)

Mới sáng sớm Y Nịnh đã bị Tông Dận gọi dậy, giận dỗi chu miệng lên.

Tông Dận nói với cô về chuyện gặp được bạn học cấp ba, nói với cô rằng từ hôm nay trở đi cô có thể đi lại ở thế giới bên ngoài.

Trên mặt Y Nịnh lại không hề vui mừng, “Không muốn không muốn, tang thi vừa xấu vừa thúi, với cả đi đường còn rất mệt.”

Nói xong còn trách móc anh, “Anh không nói cho cô ấy chuyện tôi cũng ở đây là được rồi mà?”

“Thế cô định cả đời đều không chịu chui ra hả? Đến căn cứ xong chẳng lẽ ở ngay trước mặt cô ta tôi biến ra một người?” Đã ở chung với nhau nhiều ngày, trong bất tri bất giác Tông Dận đã thả lỏng cảnh giác với cô một chút. Thậm chí còn bắt đầu hoài nghi cô rất không có tâm cơ, “Cô có biết cái không gian này rất đặc thù, không thể nói ra ngoài hay không?”

“Tôi tất nhiên là biết.”

Nhận ra ý trong ánh mắt của anh, Y Nịnh lấy ôm gối ném ra, càng ủy khuất hơn, “Có phải anh đang khinh thường tôi hay không?”

Tông Dận hơi ôm lấy nửa người cô đang đè lại đây, gân xanh thái dương cũng nổi hết lên, thính tai đỏ ửng, “Cô ngồi hẳn hoi!”

Sở Vu Hàm còn tưởng rằng cô phải đi theo Tông Dận đi đón nữ sinh kia.

Không nghĩ tới sáng sớm mới mở cưa ra đã thấy cô rúc ở trong lòng ngực Tông Dận.

Người đó nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại nhìn cô một cái.

Ngực sữa eo nhỏ, da trắng kiều mềm, mái tóc rong biển xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trứng ngỗng đẹp đến mức không giống người thường.

Ngay cả ở trước mạt thế cũng khó mà tìm thấy một người đẹp đến thế.

Sở Vu Hàm cứng đờ một lúc lâu mới nhấc được bước chân đi đến, “Chào cô, tôi là Sở Vu Hàm, bạn học cấp ba của Tông Dận.”

Y Nịnh không có ý định đứng lên, thanh âm cũng mệt mỏi đáp lại, “Chào cô, tôi tên Y Nịnh.”

Sở Vu Hàm thấy Tông Dận đang xoa bụng cho cô, do dự một lát sau mới hỏi: “Cô bị làm sao vậy?”

Tông Dận liếc mắt Y Nịnh một cái, Y Nịnh chột dạ mà lông mi cụp xuống, trong tay cũng không quên ôm chặt cái chái đựng nước linh tuyền.

Chuyện này có thể trách cô được à? Sắp phải rời đi rồi, đương nhiên cô phải ăn nhiều quả lê một chút, uống nhiều nước ở đó một chút.

Thì sau đó không cẩn thận lại uống nhiều quá, cô cũng đâu có khống chế được nha.

“……”

Mặt Tông Dận không biểu tình trả lời hộ cô: “Ăn hỏng cả bụng.”

“Ồ, ra là vậy.” Sở Vu Hàm mất mát, cô thử dùng giọng điệu nói giỡn: “Lâu lắm không gặp, không nghĩ là giáo thảo vạn năm độc thân cao lãnh cũng đã có người yêu, bạn gái còn xinh đẹp như thế.”

Bạn gái?

Tông Dận hoàn toàn chưa từng nghĩ đến từ này.

Anh nhìn về phía Y Nịnh theo bản năng, cái tay đang xoa bụng cho cô ngừng trong một chốc rồi lại tiếp tục, mồm miệng nói nhàn nhạt: “Cô ấy không phải bạn gái của tôi.”

Sở Vu Hàm: “…… Ồ.”

Cô nhìn vào tư thế thân mật của hai người, bỏ qua không thoải mái ở trong lòng mà nở ra tươi cười: “Vậy khi nào chúng ta lên đường?”

“Đợi cô ấy ổn đã.”

“……” Sở Vu Hàm không cười nổi.