Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

【Xuyên Nhanh】Lão Bà Của Ngươi Tốt Quá, Cho Ta Được Không

Chương 7.2: Hàng ngày nuông chiều ở mạt thế (5.2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc đang nói chuyện thì Sở Vu Hàm đã trở lại.

Trông cô có vẻ cũng không vui vẻ lắm.

Biết khúc mắc của cô là bạn trai cũ tra nam và bạn thân rắn rết cấu kết với nhau kia, Y Nịnh quan tâm hỏi: “Cô gặp được hai người kia à?”

“Hai người bọn họ cùng nhau đi theo đội ngũ ra ngoài để sưu tầm vật tư, ngày mai mới trở về.” Vẻ mặt Sở Vu Hàm sắc trông cực kỳ khó coi, tuy rằng cô không gặp được đôi nam nữ chó kia nhưng lại gặp được đám đồng đội cũ.

Tự sau khi cô “gặp nạn”, đôi nam nữ chó đó quả nhiên đã quang minh chính đại tuyên bố thân phận người yêu một cách nhanh chóng.

Mấu chốt là hai người đó còn làm bộ làm tịch nói nhớ đến cô, nam nói cô là bạn gái cũ tốt, nữ nói cô là bạn thân tốt, còn nói cả đời đều sẽ nhớ đến cô…… Phì! Có thấy ghê tởm người không.

Trên mặt Sở Vu Hàm đều là vẻ gặp đen đủi, lửa giận phải kiềm nén khiến cô khó chịu vô cùng.

Y Nịnh nghe xong cô kêu ca, nhăn chặt mi đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

“Đúng là phiền thật.”

Hai người nâng bên bá than thở trong một lát làm Tông Dận nhìn không nổi nữa, đang định đề nghị không bằng trực tiếp lấy cái mạng nhỏ của bọn họ là xong hết mọi chuyện.

Lại thấy Y Nịnh vỗ trán một cái, bắt lấy cánh tay Sở Vu Hàm rồi nói với vẻ kích động: “Tôi nghĩ ra một ý kiến hay.”

“Cái gì?”

Y Nịnh vẫy tay với cô, che lại lỗ tai cô rồi nói nhỏ khe khẽ.

Trong không gian bịt kín hiện giờ chỉ có ba người.

Tông Dận cảm thấy mình đang bị cô lập.

“Hả?” Không biết Sở Vu Hàm nghe thấy cái gì mà mặt đỏ cả lên, “Này…… Cô xác định không?”

Y Nịnh lại lôi kéo cô nói nhỏ thêm một lúc.

Sở Vu Hàm rũ mắt hơi cắn môi, đột nhiên bộ dáng trở nên hơi thẹn thùng, “Thế, như vậy đi. Nghe theo cô.”

Chuyện này làm ngay cả mấy người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Tông Dận đều bắt đầu tò mò, phá lệ mà đi gõ cửa phòng phát sóng của Y Nịnh hoặc là Sở Vu Hàm.

Dáng vẻ Tông Dận bất động ngồi yên trên sô pha, phảng phất như hết thảy đều ở trong sự khống chế của mình, trầm ổn nói: “Đừng gây ra nhiễu loạn quá lớn.”

Y Nịnh liếc mắt nhìn anh, cười nói tủm tỉm: “Yên tâm đi!”

Hôm sau, dưới bầu trời xanh thẳm, đội ngũ nhỏ đi ra ngoài sưu tầm đã ngồi xe để trở về.

Uyển Đình đang kéo cánh tay bạn trai tra nam Chung Phong Đình của Sở Vu Hàm, nhưng nụ cười mỉm vốn dĩ dịu dàng ẩn mang theo sự đắc ý lại bỗng nhiên khựng lại, cô nhìn thấy trong đám người lên nghênh đón có một bóng người quen thuộc, nhất thời không thể tin vào hai mắt của mình.

“Uyển, Uyển Đình.” Chung Phong Đình cũng lắp bắp, không dám tin tưởng mà chỉ về phía đó, “Kia có phải Tiểu Hàm không? Anh bị hoa mắt rồi à? Chẳng lẽ Tiểu Hàm còn có một đứa em gái?”

Chờ đến lúc xuống khỏi xe rồi đối mặt trực tiếp với Sở Vu Hàm, trong lòng ẩn giấu một chút may mắn của bọn họ tức khắc biến mất không còn một mảnh nào.

Sở Vu Hàm nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp, biểu tình lại kích động.

Chung Phong Đình chột dạ thật sự, vội vàng nói: “Tiểu Hàm, em nghe anh giải thích đã……”

Lại thấy Sở Vu Hàm bước nhanh đi lại gần rồi nắm lấy tay Khương Uyển Đình, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Cậu không có dị năng thì đi ra bên ngoài nguy hiểm lắm đó. Phong Đình anh thật là, sao lại không ngăn cản cô ấy một chút vậy?”

Cả hai người Chung Phong Đình và Khương Uyển Đình đều ngây ngốc: “……”

Ngay cả một đám người đứng ở một bên chuẩn bị ngăn cản kịp thời cũng đều há hốc mồm, đây là tình huống gì vậy?

“Cậu làm gì đó?” Một giọng nói kiều kiều mềm mại của nữ nhân cắt ngang, cô hất ra cái tay đang kéo nhau của Sở Vu Hàm Khương Uyển Đình.

Bên người Sở Vu Hàm có một mỹ nhân dáng vẻ cực xuất chúng, nay ánh mắt đầu tiên Chung Phong Đình đã chú ý đến. Nhưng mà anh không nghĩ rằng âm thanh của mỹ nhân cũng êm tai đến như thế, yểu điệu làm người ta mềm cả nửa người ra.

Y Nịnh làm lơ ánh mắt thèm nhỏ dãi của anh ta, cô lôi kéo cánh tay Sở Vu Hàm rồi oán trách: “Hàm Hàm ~ sao cậu lại quan tâm cô ta như vậy? Có phải cậu thích cô ta hay không?”

“Không có không có, chỉ là bạn bè mà thôi.” Sở Vu Hàm phát hiện ban thân căn bản không chịu đựng nổi một vị đại mỹ nhân như này lại làm nũng với mình, thanh âm ấy chui vào màng tai mình như có điện làm trong lòng cô trở nên tê dại, đầu cũng thấy hơi choáng váng.

Trên mặt Sở Vu Hàm phiếm đỏ hồng, dỗ cô một cách ôn nhu: “Bé à, em đừng ghen.”

Lại không biết rằng cái biểu hiện này của cô có sức thuyết phục cực kỳ.

Tất cả mọi người ở đây đều bị câu chuyện cuốn hút, đôi mắt trợn to lên. Chung Phong Đình nói giọng cực kỳ to với vẻ khó có thể tin: “Hai người……”
« Chương TrướcChương Tiếp »