Chương 2.2: Gặp lại (2)

Y Nịnh chần chờ dừng bước lại rồi quay về.

Người vô gia cư lại nở ra nụ cười ngu dại, vứt cho cô một tấm thẻ. Trong ánh mắt kinh ngạc của Y Nịnh ông nói, “Con gái nhà lành ở bên ngoài nguy hiểm. Trong thẻ này có mười vạn, mật mã sáu số một, cô cầm đi mà dùng.”

“Bác à, ngài cất tiền lại đi.” Y Nịnh nhíu mày, đưa thẻ lại cho ông.

“Yên tâm, cháu trai tôi rất có tiền.” Người vô gia cư giấu tay sau lưng không chịu nhận về.

“Bác, tiền này ngài giữ rồi dùng cho bản thân đi, đừng vô cớ cho người khác.” Y Nịnh không dám đến quá gần đối phương, vươn ra cánh tay đặt thẻ ở trên một viên gạch nhô lên xong lại xoay người rời đi.

Từ dưới vòm cầu khom lưng đi ra, Y Nịnh vừa nhấc đầu đã suýt nữa đυ.ng vào ngực người khác.

Cô kinh ngạc giương mắt, đối diện với một đôi mắt bạc lạnh băng vừa mới gặp qua không lâu trước đây, đối phương nhìn kỹ đánh giá cô, mặt không biểu tình, mang lại cảm giác áp bách mười phần.

Y Nịnh mở miệng chần chờ: “Anh……” sao lại ở chỗ này?

Còn chưa hỏi ra khỏi miệng đã thấy nam nhân bước sang một bên, đứng ở ngoài vòm cầu lạnh lùng nói: “Chú hai. Chú muốn con tự mình tới đón à?”

Sau một lúc lâu, người vô gia cư vòm cầu ôm tấm thảm, đi ra ngoài ủ rũ cụp đuôi đáng thương vô cùng.

Thấy Y Nịnh đứng ở một bên, người vô gia cư như là thấy được cứu tinh bước nhanh đi tới, đứng vào một hàng với cô.

“……” Y Nịnh vẻ mặt kinh hách, vô tội chớp chớp con mắt.

Bảo tiêu đi vào trong vòm cầu thăm dò một lượt, lúc ra ngoài cầm theo tấm thẻ khi nãy, tất cung tất kính đặt nó vào trong lòng bàn tay nam nhân.

Anh rũ mắt bạc xuống, ngón tay thon dài đùa nghịch tùy ý tấm card, giọng nói đạm mạc, “Nói đi. Cô rốt cuộc là ai?”

Nhìn thái độ biết ngay anh lại hiểu lầm.

Y Nịnh cũng không nghĩ tới trùng hợp như vậy, hai người liên tục ngẫu nhiên gặp mặt.

Cô cảm thấy chỉ sợ mình có một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ, bất lực nói: “Đây chỉ là trùng hợp, thật đấy.”

“Phải không?” Đuôi mắt nam nhân hơi nhọn, trên cao nhìn xuống liếc cô, “Xuất hiện trong phòng rửa mặt chuyên dụng của tòa nhà là trùng hợp, xuất hiện ở trước mặt chú hai của tôi rồi vừa lúc gặp gỡ tôi cũng là trùng hợp?”

Chuyên dụng của tòa nhà???

Khi đó cô sốt ruột, căn bản không để ý phòng rửa mặt còn chia có chuyện dụng hay không chuyên dụng.

Y Nịnh hơi há miệng, sau một lúc lâu mới uể oải nói: “Là trùng hợp thật. Tôi không có chỗ ở nên mới……”

Nam nhân đánh gãy cô, “Bất luận người sau lưng cô là ai, bớt chơi mấy loại tâm cơ nhỏ này.”

Y Nịnh: “……”

Cô hơi lảo đảo về bên trái, trộm trợn mắt trắng.

Nam nhân đi ngang qua bên cạnh cô dừng bước lại, mắt bạc tỏa định cô.

Anh ta hình như đang trừng mình.

“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự là không cố ý.”

Trên người Y Nịnh vẫn còn mặc quần áo đắt tiền người ta mua cho, chất vải thoải mái mềm mại; cái này làm cho trong tâm cô sinh ra áy náy, giọng nói thành khẩn: “Tôi vẫn luôn sinh sống ở bên ngoài thành, ngay cả tên của anh là gì cũng không biết. Đây lần đầu tiên tôi vào thành, gây phiền toái cho anh, ngượng ngùng.”

Nam nhân nghe xong không phản ứng gì, ánh mắt ý bảo trợ lý tiếp chuyện thay anh rồi cao lãnh mà ngồi xe rời đi.

“Chào cô, tôi là Cao Vũ.”

Trợ lý Cao Vũ trò chuyện cùng Y Nịnh trong chốc lát, thấy có vẻ cô cũng không ác ý, cũng không nhất quyết phải dính lên lão bản nhà mình không bỏ, đã thuê giúp cô một căn phòng xép ở khách sạn.

“Bác này, cứ gặp người là cho tiền sao?” Trên đường đi khách sạn Y Nịnh tò mò hỏi một câu.

Cao Vũ suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Cũng không hẳn, nói không chừng. Tính đến hiện tại, ông ấy mới chỉ cho ba lần.”

“Ồ?”

“Vào lần đầu tiên, trong thẻ có hơn ngàn vạn lão bản của tôi vừa gửi cho.”

Y Nịnh trợn tròn đôi mắt, “Người đó lấy đi?”

“Lấy đi. Lão bản của tôi cũng khinh thường tìm người để đòi về.” Cao Vũ nói, “Lần thứ hai, trong thẻ hơn trăm vạn, cũng đưa cho người ta.”

Cao Vũ nói với cô, “Cô là người thứ ba.”

Y Nịnh:……

Tuy rằng vốn dĩ thật sự không tính lấy tiền đó, nhưng vì sao đột nhiên có một loại cảm giác rằng cô rất xui xẻo?

.

Đô thị nghê hồng lóng lánh không có ban đêm, một cuộc điện thoại đang diễn ra.

“Cái gì? Anh vừa nói, một người mới vào nghề dựa vào một cuộc phỏng vấn cướp đi vị trí nữ phụ của tôi?”

“Ha ha, nói đùa gì vậy. Tôi chính là người quen đi theo đạo diễn Thành diễn năm sáu bộ kịch!” Cô chứa đầy không cam lòng tiếp tục nói.

“Hừ. Muốn cướp bát cơm của tôi, thì phải xem cô ta có đủ bản lĩnh hay không.” Giọng nữ sắc nhọn dần dần trầm thấp xuống trở nên âm ngoan.