Chương 3.1: Hàng ngày nuông chiều ở mạt thế (1.1)

Ngủ một đêm thoải mái dễ chịu ở khách sạn, mặc vào quần áo mua bằng tiền mượn từ trợ lý Cao xong, Y Nịnh vui vẻ đi ra cửa.

Cô đến địa điểm quay chụp trước nửa tiếng lại phát hiện các diễn viên khác đều đã vào chỗ, hiện trường cực kì bận rộn, một nhân viên lạ mặt nhìn thấy cô, gấp gáp đưa cô đến trước một cái khoang thực tế ảo, bảo cô đi vào sớm mở phát sóng trực tiếp để thích ứng một chút.

Y Nịnh không hoài nghi mà nghe lời nằm vào trong.

Địa điểm chờ đợi bắt đầu là một mảnh quảng trường giả thuyết, các diễn viên trong bộ kịch này đều tự tìm một địa phương ngồi xuống, ở ngay phía trước có một màn hình, bên trên chiếu poster của bộ phim.

“Mạt Thế Chi Thành Hoàng?”

Y Nịnh tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, cô đọc tên phim một cách rất có hứng thú. Là đề tài mạt thế cơ ấy, chơi vui.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ trên không trước mắt mình, cô cũng làm theo rồi mở giao diện phát sóng trực tiếp lên rồi bắt đầu xem các loại công năng của nó.

“Y Nịnh đâu?” Trước lúc bắt đầu phát sóng vài phút, đạo diễn cố tình chú ý người mới để cho ông ấn tượng khắc sâu kia một chút, lại phát hiện người nằm trong khoang thực tế ảo ông chỉ định không phải Y Nịnh, mà là một gương mặt quen thuộc khác.

Nữ nhân này có ngoại hiệu là Rắn Rết, là hoa đồng độc nổi danh trong giới.

Đạo diễn vừa nhìn một cái đã biết Y Nịnh chắc chắn bị cô ta bẫy rồi.

Hai mắt Rắn Rết nhắm nghiền, trên mặt còn mang theo một nụ cười đắc ý, yêu dị lại biếи ŧɦái, làm cho đạo diễn nhìn mà đầu phát đau. Bởi vì yêu cầu đặc thù của người xem thật siêu mộng, ông không thể không tìm một số diễn viên cực kì cá tính, lỗ hổng là, bọn họ căn bản không chịu nghe lời.

“Đạo diễn, tìm thấy rồi. Cô ấy ở chỗ này.” Có người nói nhỏ.

Đạo diễn nhận ra đó là khu pháo hôi, đầu tức khắc đau một đợt.

Bây giờ đánh thức bọn họ sẽ bị mất sóng phim, không còn kịp nữa rồi.

Nhưng mà nhân vật này vừa lên sân khấu đã chết, vô luận diễn viên làm gì cũng không trốn được.

“Thôi.” Đạo diễn bất đắc dĩ mà nghĩ, chỉ có thể trách cô không đủ may mắn.

Muốn hồng trong giới giải trí là phải có cơ duyên, không cần là nguyên nhân gì, chỉ cần bị người khác kéo xuống thì đó cũng là vấn đề của mình.

Chín giờ sáng, thật siêu mộng phát sóng đúng giờ.

Một lượng lớn người xem xông mạnh vào vào phòng phát sóng trực tiếp, thảo luận nhiệt liệt ở khu bình luận.

Một lát sau có người xem chú ý thấy Y Nịnh, đã gửi một bình luận: 【Nhìn pháo hôi kia kìa, cô ấy trông xinh đẹp thật.】

Có người trả lời: 【Trông đẹp mà nhân vật lại kém vậy, không cần nghĩ nữa, chắc chắn tính cách không xuất sắc, một cái bình hoa thôi.】

Sự chú ý với cô đến đây là ngừng, không kịp thảo luận nhiều hơn nữa bởi vì cốt truyện bắt đầu rồi ——

Cánh đồng bát ngát hoang vu, mấy ngôi sao treo trên màn trời màu xanh biển, sắc trời vẫn đang đen kịt.

Bên trong đám túp lều dựng tạm thời thành doanh địa, một thiếu niên nằm cuộn ở góc chau mày, hàm răng cắn chặt, thịt trên má thống khổ hơi run rẩy.

Anh lại gặp ác mộng về đời trước.

Trong mơ, lúc trong đêm tối này trùng hợp gặp phải tang thi triều, anh bị một con ranh đẩy ngã về phía tang thi, đối mặt với tình huống kề bên sống chết anh đã thức tỉnh được dị năng không gian. Không gian của anh rất đặc biệt, bên trong có một đống phòng nhỏ, trong viện còn có một linh tuyền.

Anh kinh hỉ cực kì, biết phải giữ lấy bí mật quan trọng cho nên chỉ nói chuyện này cho anh em tốt nhất của mình là Thẩm Văn Húc.

Nhưng anh nằm mơ cũng không nghĩ rằng, Thẩm Văn Húc thế mà phản bội anh, giao anh cho viện nghiên cứu trong căn cứ nhưng trong miệng thì toàn đại nghĩ dối trá suy nghĩ vì nhân loại.

Sau đó viện nghiên cứu phát hiện máu của anh rất đặc thù, thậm chí có thể cứu người đã biến thành tang thi trở về bình thường.

Không biết đã vượt qua bao lâu trong thống khổ và tra tấn vô tận, bởi vì một nhà khoa học có sai lầm nhất thời mà anh đã chết trên bàn mổ.

Anh cuối cùng đã được giải thoát.

Nhưng mà anh không thấy thỏa mãn, thế cho nên anh mang theo lửa giận vô tận muốn trọng sinh về để báo thù.

Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, gân xanh trên thái dương trỗi dậy, người đầy mồ hôi, một đôi mắt đào hoa phát sáng làm người ta không dám nhìn thẳng.

Anh chậm rãi nở một nụ cười, hay thật, mọi thứ đều về lúc ban đầu. Để nghĩ lại xem, con ranh vì giữ mạng mà đẩy anh ngã vào tang thi triều tên là gì.

Nhưng mà không nhớ ra cũng không quan trọng, không bao lâu nữa bọn họ lại gặp nhau thôi.