Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

【Xuyên Nhanh】Lão Bà Của Ngươi Tốt Quá, Cho Ta Được Không

Chương 3.2: Hàng ngày nuông chiều ở mạt thế (1.2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cùng thời gian, Y Nịnh dụi dụi mắt, mơ màng quét mắt nhìn lều trại, lật người thay đổi tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.

Tiếng cảnh báo chói tai thét phá trời không ——

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi hoảng sợ của đồng bạn, “Tang thi triều! Tang thi triều đến!”

Người chung quanh đứng dậy sôi nổi, có người còn không kịp mặc quần áo đã nhấc chân chạy luôn ra bên ngoài.

Y Nịnh chậm nửa nhịp mới cùng nhau chạy ra ngoài theo bọn họ.

Tất cả mọi người đều đang liều mạng để chạy trốn, có người cướp lên xe, có người đầu cũng không quay lại mà chạy về phía trước.

Y Nịnh nhìn thấy gần chỗ cửa lều trại có một thiếu niên bị người khác đẩy một cái ngã trên mặt đất, chờ đến lúc anh bò dậy, vừa vặn chạy ngay bên cạnh chính mình, hai người đều cùng ở phía sau của đoàn người.

Tang thi triều lại gần với tốc độ cực nhanh.

Mấy người chạy chậm hơn ở đằng sau bọn họ hô to cứu mạng, nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.

Một lượng lớn người chạy vội trên hoang dã, đuổi theo đằng sau là tang thi đàn dài vô tận.

Một màn này làm Y Nịnh chỉ cảm thấy thất bại và tuyệt vọng, còn trốn được kiểu gì? Như này còn không phải hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ sao?

Cô không chú ý rằng, ánh mắt thiếu niên bên cạnh lại cực kỳ bình tĩnh, nó rất đạm mạc mà quan sát cô.

Thiếu nữ thở hổn hển, dùng sức động đậy hai cánh tay nhỏ gầy, làn da trắng nõn nổi lên mảng hồng bởi vì vận động kịch liệt, thoạt nhìn càng có vẻ sinh động đáng yêu.

Áo choàng bạc mát lạnh không che lấp được núi tuyết phập phồng trước ngực của người ta, mày thiếu niên nhíu lại, dời đi tầm mắt nhanh chóng, ánh mắt không có chút dao động nào.

Một chiếc xe phía trước hơi thả tốc độ chậm, người ngồi ghế sau kéo cửa xe ra hô ra bên ngoài: “Lên được thì lên, nhanh!”

Đến rồi. Thiếu niên nghĩ thầm, lại đặt ánh mắt về phía cô lần nữa.

Sau khu hai người chạy ở đằng trước họ lên được, bọn họ rúc lại thành một khối nhét ở trên ghế sau, để lại một vị trí trống.

“Còn ai nữa? Mau lên đây!”

Hiện tại cách gần nhất cũng chỉ còn Y Nịnh và thiếu niên bên người cô, mà thiếu niên cách gần hơn một chút.

Một suy nghĩ đột nhiên toát ra:

【Đẩy anh ta về phía sau rồi mình ngồi vào chỗ đó. Vì mạng sống không từ thủ đoạn cũng không phải chuyện đáng xấu hổ!】

Y Nịnh nhíu mày, lắc lắc đầu.

“Nhanh.” Cô vươn tay, nỉ non một tiếng đầy hổn hển.

Chạy bộ đã mệt mỏi, chạy trốn càng làm thần kinh khẩn trương, thôi, để cô chết sớm rồi giải thoát đi.

Thiếu niên không nghe rõ cô nói cái gì, mặt không chút biểu tình tùy ý thiếu nữ kéo lại cánh tay mình.

【Xong rồi xong rồi.】

【Chị gái xinh đẹp như vậy sắp phải bị tang thi gặm, tôi không nhìn được hu hu.】

【Nhìn không được cái gì cơ? Bớt giả ngu trong thật siêu mông đi, tôi đoán cậu đang hưng phấn phát điên nhỉ?】

Bình luận lăn lộn kịch liệt cực kì.

“Ai da!” Y Nịnh bỗng nhiên hét to một tiếng.

Cô bị ngã.

Khi nãy lúc vừa mới kéo cánh tay thiếu niên không biết vì sao cô đột nhiên co rúm một chút, cứ cảm thấy mình không thể đυ.ng chạm vào người khác. Nhưng từ khi nào cô có loại tật xấu này?

Thói quen xung đột với ký ức làm cô ngơ ngác một cái chớp mắt.

Bởi vì nhiều lần thất thần nên cô không chú ý đến cái hố dưới chân, liền vấp ngã……

Thiếu niên bị cô túm ngã vào trên người mình, khuỷu tay chống đỡ kịp thời mới không đè lên người cô.

Hai người bốn mắt đối diện, hai mặt nhìn nhau.

Thấy hai người bọn họ như thế người trên xe lường trước rằng bọn họ chết chắc rồi, quyết đoán đóng cửa xe lại.

Sau đó phóng nhanh tốc độ rời đi một cách tuyệt tình.

Tang thi phía sau thấy sắp vồ lại đây, ngay cả nước dãi khóe miệng cũng thấy rõ ràng.

Y Nịnh ủ rũ mà mặt phình phình chán nản nói: “Thực xin lỗi a……”

Một câu này âm thanh vẫn nhỏ như cũ nhưng thiếu niên lại nghe rõ.

Ánh mắt anh hơi nhúc nhích, ở một khắc cuối cùng ——

Lôi kéo Y Nịnh vào không gian cùng nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »