Chương 1

“Chị ơi, chị đi xem thử đi? Không có gì đâu.” Một cô gái tóc ngắn cẩn thận lấy lòng mà hỏi.

“Chị không tin loại chuyện này.” Một nữ nhân diện mạo vô cùng xinh đẹp, lúc này chân mày cô lại nhíu chặt.

“Chị ơi, chị xem xem, mọi người đều nói rất nhiều. Chúng ta đi xem cũng tốn không bao nhiêu tiền mà.” Cô gái tóc ngắn không ngừng cố gắng thuyết phục.

Nữ nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm người đại diện kiêm trợ lý của mình, trầm mặc.

“Chị ơi, chúng ta bữa giờ chẳng làm ra được chuyện gì cả! Tổng cũng phải tìm ra nguyên nhân chứ, đi mà?”

“…Đừng để nhóm phóng viên phát hiện được.”

Nữ nhân nhìn lướt qua phòng hóa trang đơn sơ, cuối cùng thỏa hiệp.

“Dạ vâng, vậy chiều nay hai giờ chúng ta đến nhà đại sư nhé!”

.

.

.

Trong một tòa biệt thự cao cấp, vị đại sư mặc trên người bộ đồ Tôn Trung Sơn khoan thai đi tới, trên cổ tay mang một chuỗi phật châu, bộ dáng trông cũng khá có tiên phong đạo cốt.

Sau khi ngồi vào ghế giữa, ông ấy nhìn lướt qua Tô Thanh, cười nói, “Tô Thanh tiểu thư, mời nói ra ngày giờ tháng năm sinh của cô.”

Vạn Bảo Bảo rất thức thời liền đưa ra thông tin của Tô Thanh.

Chỉ thấy vị đại sự khóe miệng giật giật, gương mặt nghiêm túc nói, “Tô Thanh tiểu thư muốn hỏi gì? Tình cảm, sự nghiệp, gia đình?”

“Có thể hỏi tất cả không?”

Đại sư gật đầu, “Tất nhiên rồi.”

Thế nhưng Tô Thanh lại chỉ nói hai chữ, “Sự nghiệp”, hiển nhiên là cô chỉ quan tâm vấn đề này.

“Theo như bát tự của Tô Thanh tiểu thư, mệnh chú của người không thiếu cơm áo, toàn thân phú quý.”

“Thật sao?!” Vạn Bảo Bảo nháy mắt liền dâng tràn hưng phấn.

Tô Thanh lại thật sự trấn định, trên gương mặt an tĩnh không lộ chút vui buồn nào.

“Chỉ là khoảng thời gian từ khi Tô Thanh tiểu thư từ 23 đến 33 tuổi, sự nghiệp không quá thuận lợi, nhưng tài vận vẫn rất tốt.”

Vạn Bảo Bảo vui mừng, “Thật ạ?”

Đại sư gật đầu, sau đó nói, “Sự nghiệp gặp chút cản trở, Tô Thanh tiểu thư nhất định phải chú ý, đặc biệt trong năm nay cô sẽ có đào hoa. Qua hai năm sau, tài vận sẽ cực kỳ tốt, Tô Thanh tiểu thư còn có thể mượn mệnh đào hoa này mà chuyển mình.”

Tô Thanh nhíu mi, “Có ý gì?”

Đại sự nhìn tướng mạo Tô Thanh trong chốc lát rồi nói, “Sự nghiệp của Tô Thanh tiểu thư là mượn đào hoa để thay đổi, cô đừng ngại việc này, hãy xem đó là một cơ hội, nhất định sẽ khiến sự nghiệp trở về huy hoàng.”

Ra khỏi nhà đại sư, sắc mặt của Tô Thanh thật sự không đẹp chút nào.

Vạn Bảo Bảo cẩn thận nhìn cô, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi một câu, “Chị ơi, chị nghĩ sao?”

Tô Thanh trầm mặc thật lâu rồi mới trả lời lại, “Cứ đi về trước đã, rồi nghĩ biện pháp sau.”

.

.

.

Vị đạo diễn trẻ tuổi đang chỉ đạo công việc, hỏi, “Giang Thành Dân đâu?!” Từ nãy giờ đã chờ nam diễn viên đến để diễn cảnh tiếp theo.

Người đại diện béo mập thở hổn hển cười ngượng ngùng tiến tới trả lời, “Đạo diễn Hạ, Thành Dân nhà chúng tôi đột nhiên tiêu chảy, mặt mũi trắng bệch hết cả rồi, người đã đưa đi bệnh viện! Ngài chờ một chút được không?”

Đạo diễn Hạ tuổi chừng 27 28 trợn mắt nhìn anh ta, “Lời này tính lừa ai đó? Được rồi, để tôi gọi cho Khâu tổng.”

Vừa sờ tới di động, đã bị người đại diện béo mập kia đè lại, “Đừng đừng đừng đạo diễn Hạ, đạo diễn Hạ xin nương tay một chút, một giờ nhé? Một giờ sau tôi đảm bảo người sẽ xuất hiện!”

“Vậy một giờ phải thấy anh ta.” Vừa vặn Tô Thanh còn chưa tới.

.

.

.

Bên chân của Hạ đạo diễn đã có mấy đầu thuốc lá, mặt tái mét, “Thêm năm phút nữa! nếu Giang Thành Dân không tới, thì chuyển cảnh cho người khác!” Anh ta vứt điếu thuốc xuống đất, nói lời quyết định.

Sau đó thét to, “Chuẩn bị đi! Người tới đông đủ chưa?”

Mọi người gọi Tô Thanh tới diễn, vốn Tô Thanh đúng giờ đã tới, thong thả bước tới bên cạnh Hạ đạo diễn. Sắc mặt anh ta lúc này mới tốt được một chút, kéo cái ghế bên cạnh vỗ vỗ lên, ý bảo Tô Thanh ngồi xuống, chuyên viên trang điểm cũng nhanh tay nhanh chân dặm phấn lại cho cô.

“Tô Thanh, để tôi nói cho cô biết, tôi lén sau lưng biên tập thêm phần diễn cho cô đó!” Hạ Vũ thò người qua, cùng Tô Thanh ghé đầu vào.

Tô Thanh cười nhạt, “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn tôi thì phải dùng hành động thực tế chút. Nếu lát tên tiểu tử Giang Thành Dân kia không tới thì hôm nay công việc kết thúc sớm chút, cùng tôi đi ăn lẩu nhé?”

“Được.”

“Tốt, hẹn rồi đó!” Hạ Vũ vỗ vỗ vào vai cô.

“Ăn lẩu nhiều lần như vậy rồi mà không thấy anh ăn ngán nhỉ.”

.

.

.

Giang Thành Dân cả buổi chiều cũng không thấy tới, vì thế đạo diễn Hạ quyết định kết thúc luôn công việc của ngày hôm nay!

Tô Thanh và Hạ Vũ ngồi lên chiếc xe anh ta mới mua, xuất phát về hướng tiệm lẩu.

Hai người chọn vị trí khuất mắt ở trong quán.

Trong lúc chờ đồ ăn lên, Hạ Vũ bắt đầu tám chuyện, “Vạn Bảo Bảo nói cô đi xem mệnh? Kết quả thế nào?”

“Không được tốt lắm.” Tô Thanh nhàn nhạt trả lời, “Đại sư nói sự nghiệp bị cản trở.”

“Nếu không phải vị đại sư kia có chút danh tiếng, thì tôi đã cho rằng cô bị lừa rồi.”

Tô Thanh mỉm cười.

Hai người tán gẫu với nhau khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, Hạ Vũ tinh mắt, lên tiếng nhắc nhở, “Tô Thanh, Khâu tổng kìa!” Anh ta nhìn thấy Khâu tổng từ trong hướng toalet đi ra.

Tô Thanh quay đầu, liền nhìn thấy một nam nhân tuổi chừng 30 diện mạo anh tuấn soái khí, một thân tây trang màu đen áo sơ mi trắng, đẹp trai tới mức nói là đại minh tinh thì cũng có người tin.

Thần sắc hắn đạm mạc đi tới, vì trước đó Tô Thanh đưa lưng về phía hắn nên hắn chỉ chú ý thấy Hạ Vũ, lúc này đưa mắt nhìn lại, hỏi, “Tô Thanh?”

Tô Thanh gật đầu nhanh chóng chào hỏi, “Chào Khâu tổng.” Cũng khó cho Khâu tổng, vậy mà có thể nhớ được tên cô.

“Ừ.” Hắn nhàn nhạt đáp lại, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Tô Thanh.

Cũng không phải là hắn chọn ngồi bên cạnh mỹ nhân mà do bàn này vừa vặn là bàn hai người, Hạ Vũ đàn ông thân lớn một chân ngồi xuống đã hết cả diện tích, chỉ còn phía bên Tô Thanh là có thể ngồi được người.

“Giang Thành Dân cuối cùng vẫn không tới?” Khâu tổng vừa ngồi xuống là nói chuyện công việc.

Hạ Vũ trả lời, “Không tới, cũng nhờ phúc anh ta mà tôi với Tô Thanh có thể sớm tới đây thưởng thức món lẩu.”

“Tôi biết rồi.” Ngồi chưa nóng chỗ thì hắn đã đứng dậy, “Bên trong tôi còn có khách, đi trước đây.”

“Vâng.”

Khâu tổng rời đi.

Tô Thanh liếc nhìn vùng ghế da bị hõm xuống do Khâu tổng ngồi khi nãy, Hạ Vũ mang theo biểu tình hiếu kỳ hỏi cô, “Nhìn gì vậy?”

“Mông của Khâu tổng không lớn.” Mỹ nhân lạnh lùng hài hước nói một câu.

Bản thân Hạ Vũ thì lại chẳng biết nói gì cho phải.

“Được rồi, ăn đi.”

Trong phòng.

“Khâu tổng, ngài đang nhìn cái gì vậy?”

Một đại mỹ nữ uốn éo tiến lên, thấy Khâu tổng đang ngồi một bên góc vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm ghế lô ngoài sảnh, cô ta nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy Hạ Vũ đang ăn ở bên ngoài.

Cô ta không khỏi cười nói, “Hóa ra là Hạ đạo diễn cũng ở đây sao! Khâu tổng không gọi anh ta vào trong này ạ?”

Hạ đạo diễn mấy năm gần đây nổi lên rất nhanh, cho ra các bộ phim ngôn tình khá hay, đại mỹ nữ đang cân nhắc làm sao tạo mối quan hệ, càng quen biết nhiều người thì càng có lợi cho công việc của mình.

Khâu tổng thu hồi tầm mắt, làm lơ vấn đề của đại mỹ nữ, xoay người về lại bàn tiệc.

Đại mỹ nhân cũng không giận, thế nhưng cảm giác vui sướиɠ lập tức biến mất khi nhìn thấy người con gái đang nói chuyện với Hạ Vũ, chỉ còn lại sự ghen ghét, “Hừ, sao lại là Tô Thanh! Cái thứ hết thời đó sao lại dựa dẫm vào phúc khí của đạo diễn Hạ được!”

Nói xong thì thì tỏ ra kiêu ngạo xoắn mông trở lại bàn cơm.

Sau khi Khâu tổng ngồi xuống, bên cạnh chính là tiểu hoa đán đang được công ty bồi dưỡng thời gian gần đây, Hàm Ly. Khâu tổng hỏi tiểu hoa đán, “Cô và Giang Thành Dân là cùng một lớp đào tạo?”

Hai năm trước Khâu tổng ký hợp đồng với một nhóm diễn viên trẻ, Hàm Ly và Giang Thành Dân là hai người nổi bật trong nhóm đó.

Tiểu hoa đán có chút sợ hãi Khâu tổng, cô ta cẩn thận trả lời, “Vâng, đúng vậy ạ.” Thật ra cô ta và Giang Thành Dân lén lút yêu đương nhau, chẳng lẽ chuyện này đã bị phát hiện!? Nhưng không sao, dù sao cũng thỏa thuận trước đó rồi, nếu bị phát hiện thì dứt khoát chia tay là được!

“Nói với Giang Thành Dân một tiếng, nếu mai vẫn không tiến tổ thì đời này anh ta khỏi làm diễn viên nữa.” ngữ khí của Khâu tổng lạnh nhạt, hắn bưng lên ly rượu uống xuống một ngụm.

“Vâng ạ.” Tiểu hoa đán nhẹ nhàng thở ra.