Chương 10: Em đúng là cô nàng gian xảo

Editor: Hyunie

“Họ Tô kia, anh lại theo tôi giả vờ ngây ngốc, anh có tin tôi đá anh ra hay không?"

Thẩm Nguyệt Phỉ tức giận nói.

"Đá tôi ra? Được đó, vừa vặn hai chúng ta lại đến cục dân chính một chuyến."

Tô Hạo không để tâm nói.

"Đi cục dân chính? Làm cái gì?"

Thẩm Nguyệt Phỉ sững sờ.

"Ly hôn! Thực không dám giấu, tôi hối hận rồi."

"Ly hôn? Được đó, không thành vấn đề."

Thẩm Nguyệt Phỉ có chút kinh ngạc, lập tức gật đầu.

Tô Hạo sững sờ, không thể nào? Nữ nhân này đã vậy còn thoải mái đáp ứng?

"Thật sự?"

"Thật, có điều anh cần phải hiểu rõ, thỏa thuận hôn ước anh xem đã hiểu chưa?"

Đôi mắt đẹp của Thẩm Nguyệt Phỉ nháy một cái, lập loè xuất hiện ánh mắt giảo hoạt.

"Có ý gì?"

Tô Hạo bối rối, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Nếu như kết hôn không đủ một năm mà ly hôn, anh có muốn một chút tiền bồi thường."

"Bao nhiêu?"

"Cũng không nhiều, 2 vạn mà thôi."

Thẩm Nguyệt Phỉ sâu xa nói.

"Cái trò đùa gì vậy? 2 vạn! Em đúng là một nữ nhân gian xảo!"

Mí mắt Tô Hạo giật lên, suýt chút nữa thổ huyết, cuối cùng vẫn bị nữ nhân này tính toán.

"Cái gì mà gian xảo? Anh là người bình thường, chẳng lẽ không hiểu thỏa thuận khi ký hợp đồng, muốn đem điều khoản xem lại lần nữa sao?"

Thẩm Nguyệt Phỉ một mặt đắc ý.

"Được được, không thể ly hôn đúng không, vậy tôi từ chức!"

Tô Hạo cắn răng một cái.

"Từ chức? Tại sao muốn từ chức?"

Thẩm Nguyệt Phỉ vẩy lông mày một cái.

"Tại sao? Sử Đại Bằng đâu có năng lực làm quản lí chi nhánh, chuyện ngày hôm nay em đều nhìn thấy, lập trình ngôn ngữ hắn xem đều không hiểu."

" Hạng xoàng xĩnh như vậy làm quản lý trung tầng, lẽ nào em là tổng giám đốc mà không hề có một chút trách nhiệm?"

"Có lãnh đạo bộ phận như vậy, cũng không có không gian phát triển."

Tô Hạo liên tiếp nói rồi nói rất nhiều.

"Tôi thấy những việc này đều không phải là nguyên nhân chủ yếu, anh là sợ Sử Đại Bằng cho anh mặc tiểu hài chứ gì?"

Thẩm Nguyệt Phỉ nhếch miệng lên hỏi.

Khụ khụ, nữ nhân này chỉ số thông minh quá cao!

Không sai, là Tô Hạo đang lo lắng, lúc này chống đối Sử Đại Bằng, Sử Đại Bằng trừng mắt trả thù, sau này khẳng định sẽ tìm cơ hội đối phó hắn.

"Tôi gặp sợ hắn? Chuyện cười."

Tô Hạo ngoài miệng chắc chắn sẽ không thừa nhận.

"Nếu không để ông ta ở lại, tôi mà thay người, Sử Đại Bằng có thể đem anh đối xử thế nào?"

Thẩm Nguyệt Phỉ sâu xa nói.

Nàng đương nhiên không hy vọng Tô Hạo từ chức, dù sao nàng sau này còn cần Tô Hạo phối hợp.

"Ồ, xem ra lão bà đại nhân đây chuẩn bị thay lão công của mình?"

Tô Hạo trêu chọc một câu.

"Anh mà không nghiêm túc, tôi sẽ đem anh đuổi đi!"

Lông mày Thẩm Nguyệt Phỉ dựng đứng.

"Được, không nói đùa nữa, tổng giám đốc đại nhân, em cũng không muốn tôi từ chức, vậy không bằng cho tôi đổi chức vị thì thế nào?"

Tô Hạo chủ động đề nghị.

"Anh muốn đổi chức vị gì?"

" Phó tổng công ty thế nào?"

Thẩm Nguyệt Phỉ trực tiếp lạnh nhạt nói: "Được, chỉ cần anh cho tôi thấy anh có năng lực làm phó tổng, hoàn toàn không thành vấn đề."

". . ."

Tô Hạo không còn gì để nói.

Ngay vào lúc này, bỗng nhiên cửa phòng làm việc tổng giám đốc vang lên.

" Vào đi."

Thẩm Nguyệt Phỉ nói một tiếng.

Vương Manh vội vội vàng vàng đi vào, nói: "Thẩm tổng, không hay rồi, Bộ phận dịch vụ khách hàng bên kia liên tục gọi điện thoại trách cứ, nói là chúng ta đầu tư APP không dùng được."

"Cái gì? ? !"

Sắc mặt Thẩm Nguyệt Phỉ thay đổi.

"Tô Hạo anh đi về trước đi, tiểu Manh, cô cùng tôi đi bộ phận vận doanh."

Thẩm Nguyệt Phỉ nói với Tô Hạo một câu, trực tiếp cùng Vương Manh rời đi.

Tô Hạo hơi kinh ngạc, đầu tư APP không dùng được?

Dưới trướng tập đoàn Hoành Thịnh nắm giữ rất nhiều dự án, mà cái dự án này là Thẩm Nguyệt Phỉ chế tạo một APP tin tức ngắn trên điện thoại di động, cô cũng khá coi trọng hạng mục này.

Hai năm qua thành tích của APP cũng là vững bước tăng lên, bộ phận lập trình khai phá của Tô Hạo cũng là vì cái APP này mà làm.

Bây giờ chính thức tiếp cận 618 mua sắm tháng ngày, APP có lượng lớn các nhà quảng cáo đưa lên quảng bá, vì lẽ đó vào lúc này nếu như APP không dùng được, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Không trách được Thẩm Nguyệt Phỉ luôn luôn là người thận trọng bình tĩnh, vừa nãy lại trở nên hoang mang.

Lúc Tô Hạo trở lại bộ phận, các đồng nghiệp đều vây quanh.

"A Hạo, cậu không sao chứ?"

"Không có chuyện gì đâu."

"Không có chuyện gì? Tổng giám đốc không có phạt cậu?"

"Không có."

Đồng nghiệp Đổng cùng đồng nghiệp đều kinh ngạc đến ngây người.

"Ha ha, Hạo, cậu đúng là của thần tượng chúng tôi, nói đến nỗi Sử Đại Bằng á khẩu không biết làm gì, quá siêu rồi."

Đồng nghiệp Đổng giơ ngón tay cái lên.

Tô Hạo liếc mắt nhìn quản lí văn phòng, Sử Đại Bằng cũng không có ở đây, hỏi: "Một đống cứt đây?"

"Đến bộ phận vận doanh, cậu có biết không, có chuyện lớn rồi, APP của chúng ta bị hư rồi."

Đồng nghiệp Đổng nói.

Tô Hạo lúc này mới cầm điện thoại di động lên, sau đó mở APP ra, quả nhiên không mở được, không chỉ có như vậy, trang chủ còn bị lượng lớn tin tức rác rưởi bao trùm, rất bạo lực.

"Đây là nhiễm virus đúng chứ?"

Tô Hạo nói.

"Hừm, hẳn là vậy, có người nói bộ phận vận doanh chịu hết nổi rồi, hiện tại bộ phận kỹ thuật thảm lắm."

Đồng nghiệp Đổng gật gù.

Ngay vào lúc này, bỗng nhiên điện thoại của đồng nghiệp Đổng vang lên, hắn lập tức nghe, sau đó một mặt phiền muộn.

"Làm sao?"

Tô Hạo hỏi một câu.

"Hạo, Sử Đại Bằng kêu hai chúng ta đi một chuyến đến bộ phận vận doanh, hiện tại bộ phận kỹ thuật nói lập trình của chúng ta có vấn đề, có lỗ hỏng, đem trách nhiệm giao cho chúng ta."

Đồng nghiệp Đổng nói.

"Đi bà nhà hắn chứ!"

Bộ phận lập trình khai phá tức giận chửi.

"Đi thôi, trước tiên chúng ta đi xem sao."

Tô Hạo nói một câu, rồi cùng đồng nghiệp Đổng đi đến bộ phận vận doanh.

Lúc này bộ phận vận doanh cực kỳ náo nhiệt, tất cả mọi người đều sứt đầu mẻ trán với công việc.

Mà Sử Đại Bằng cùng quản lí bộ phận kỹ thuật Dương Văn Quang lại lớn tiếng cãi vã.

"Sử quản lý, việc này nhất định là do lập trình của mấy người có vấn đề, nhất định là có lỗ hỏng lập trình, dẫn đến virus xâm nhập."

Dương Văn Quang cắn răng nói.

"Tôi nói này Dương Văn Quang, cậu nói bậy, chúng tôi lập trình có thể có vấn đề gì, bộ phận kỹ thuật các cậu phụ trách mạng lưới an toàn, không có làm tốt mạng lưới phòng ngự, cậu còn trách chúng tôi?"

Sử Đại Bằng hừ lạnh nói.

Tập đoàn Hoành Thịnh có nhiều tầng quản lý, dưới chức vị tổng giám đốc là phó tổng công ty, dưới phó tổng là tổng giám chấp hành.

Mà tổng giám chấp hành lại căn cứ vào dự án công ty để phân chia.

Ví dụ như Tô Hạo ở bộ phận lập trình khai phá, còn có Dương Văn Quang ở bộ phận kỹ thuật, đều thuộc về di động hỗ trợ công việc.

Vị trí tổng giám chấp hành Di động hỗ trợ công việc, từ sau khi tổng giám trước từ chức thì chức vị này vẫn còn trống.

Sử Đại Bằng cùng Dương Văn Quang, còn có những quản lý trung tầng bộ phận khác, đều muốn thăng chức lên tổng giám.

Mấy vị trung tầng quản lý này, trong ngày thường cũng đấu đá lẫn nhau.

Bây giờ phát sinh việc APP bị hư như vậy, bọn họ đương nhiên không ai muốn gánh chịu trách nhiệm này.

Một khi trở thành người gây ra sự cố, không thể nghi ngờ là đã vô duyên với chức vị tổng giám.

"Đùng."

Thẩm Nguyệt Phỉ bỗng nhiên vỗ bàn một cái, hai người kia lập tức yên tĩnh.

Nhìn thấy Sử Đại Bằng cùng Dương Văn Quang cãi nhau, cô tức giận không thôi, hiện tại ở cục diện này, hai người kia vẫn cố trốn tránh trách nhiệm.

--------------------------------------------------------------

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ.

Nhớ bấm theo dõi truyện để xem chương mới nhanh nhất nhé!!!