Chương 12: Lên chức tổng giám đốc điều hành

Editor: Hyunie

Lúc này nhân viên bộ phận kỹ thuật thấy APP đã được khôi phục, ai nấy đều nhìn Tô Hạo với ánh mắt kính nể, giống như là đang nhìn một nhân vật lớn.

"Sao có thể thế được!"

Sử Đại Bằng khó có thể tin được.

Sau đó bộ phận kỹ thuật, bộ phận vận doanh và phòng lập trình kiểm tra tổng quát lại môt lần nữa, số liệu bình thường, hoạt động bình thường.

Thẩm Nguyệt Phỉ nhìn thấy kết quả này rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, vấn đề lần này xem như đã giải quyết xong.

"Thẩm tổng, hiện tại đã giải quyết xong vấn đề, có phải em nên thăng chức cho tôi không?"

Tô Hạo nhếch miệng cười.

"Tiểu tử này, vừa nãy Thẩm tổng chỉ buột miệng nói, cậu làm sao có thể coi là thật."

Dương Văn Quang lập tức lên tiếng.

"Không sai, Tô Hạo, cậu mới chỉ loại bỏ hết virus, liền thấy mình có thể làm tổng giám sao? Tổng giám không chỉ phải có kinh nghiệm về kỹ thuật mà còn phải có kinh nghiệm về quản lý nữa mới được."

Sử Đại Bằng cũng lên tiếng phản đối.

"Thật sao? Sử quản lý, nói như vậy thì chắc chắn ông không lên làm tổng giám được rồi."

Tô Hạo ái ngại nói.

"Tại sao tôi lại không lên làm tổng giám được?"

Sử Đại Bằng hậm hực nói.

"Chính ông cũng đã nói rồi, tổng giám cần kinh nghiệm về kỹ thuật, nhưng ông đâu nào có."

Tô Hạo không nhịn được nhổ nước bọt.

"Tại sao tôi lại không có."

Mặt của Sử Đại Bằng tối lại, ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, cấp dưới của hắn lại cãi tay đôi với hắn, hắn sao có thể không tức giận.

"Ông có kinh nghiệm về kỹ thuật? Vậy ông vào trang hệ thống cho mọi người xem xem? Ông đã từng vào sao?"

Tô Hạo lập tức đáp lời hắn.

Sắc mặt Sử Đại Bằng nhất thời lúng túng, hắn thật sự không có cài đặt hệ thống vận hành kỹ thuật.

Lúc này cả phòng ai nấy đều cười trên sự đau khổ của Sử Đại Bằng.

"Tô Hạo, tuy rằng cậu đã diệt hết virus, thế nhưng cậu hiểu về bảo vệ mạng lưới sao?"

Dương Văn Quang đứng ra nói.

Ở cục diện này, hắn và Sử Đại Bằng cũng xem như chung một đội, cả hai đều không hy vọng Tô Hạo thật sự trở thành sếp của họ.

"Tôi không hiểu? Các người sắp xếp hệ thống bảo vệ, căn bản không đỡ nổi một đòn, rất nhiều chiến lược của tường chống lửa không có mở, rất nhiều chức năng đo lường sự xâm nhập không được bật lên, máy chủ lại càng không phải nói, vô số miếng vá lỗ hổng không được nâng cấp đúng thời hạn, nếu như là tôi, tôi sẽ thành lập một bộ phận để hoàn thiện hệ thống phòng vệ và bảo hộ."

Tô Hạo trực tiếp mở miệng, chỉ rõ lỗ hổng kỹ thuật phòng hộ hiện nay.

"Chuyện này. . ."

Dương Văn Quang nhất thời nghẹn lời.

"Anh thật sự có thể hoàn thiện hệ thống bảo hộ?"

Thẩm Nguyệt Phỉ mở miệng hỏi.

"Đương nhiên, ngoài ra, phần mềm lập trình ngôn ngữ của chúng ta, tôi thấy nên tăng cấp ít nhất một lần, hiện nay chúng ta sử dụng rất nhiều số hiệu và công thức quá cũ, trong tương lai rất bất lợi cho phần mềm mới và mở rộng chức năng."

Tô Hạo lại nhắc tới vấn đề đang tồn tại trong khai phá lập trình.

"Được, bắt đầu từ bây giờ, anh đã lên chức tổng giám nghiệp vụ di động!"

Thẩm Nguyệt Phỉ hạ xuống một quyết định.

Ở vấn đề lần này, cô đã biết được tầm quan trọng của nhân tài kỹ thuật, tuy rằng cô cũng không quá tin Tô Hạo có thể gánh lấy trọng trách của chức tổng giám này, nhưng cô vẫn đồng ý cho hắn cơ hội.

Vì ở trong mắt Thẩm Nguyệt Phỉ, có năng lực là yếu tố hàng đầu, chứ không phải cái chức khéo đưa đẩy lõi đời.

Hơn nữa sau khi cô làm tổng giám đốc, bắt đầu lớn mật sử dụng nhân tài, làm nổi rõ phong cách làm việc của cô.

"Woa!"

Vào lúc này, nhân viên trong phòng nghe thấy Tô Hạo thật sự được thăng chức, tất cả đều thán phục không ngớt.

Dựa theo cơ cấu tổ chức công ty mà nói, ở trên nhân viên phổ thông là chủ quản, ở trên chủ quản là quản lí chi nhánh, ở trên quản lí chi nhánh mới là tổng giám nghiệp vụ.

Tô Hạo từ nhân viên phổ thông liền được thăng chức lên tổng giám, đây đúng là một lần tăng liền ba cấp.

Việc này hoàn toàn là một kỷ lục thăng chức!

"Thẩm tổng, làm sao có thể tùy tiện lên làm tổng giám như vậy? Cậu ta có lai lịch gì! Tôi phản đối!"

Sử Đại Bằng nhất thời sốt ruột.

"Tôi dùng người ông có tư cách gì để phản đối? Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, ông đã bị công ty đuổi việc!"

Mặt Thẩm Nguyệt Phỉ lộ rõ vẻ nghiêm túc, thô bạo nói.

"Hả?"

Sử Đại Bằng nhất thời bối rối.

Tình huống này là sao? Hắn bị đuổi việc rồi?

Không đúng, đây nhất định là mơ, không thể nào!

Hắn có quan hệ thân thích với một vị cổ đông của công ty mà.

Đúng đúng, nhất định là tổng giám đốc vì lời hắn nói nên nhất thời tức giận.

Nhất thời nói bâng quơ, không đáng tin.

"Thẩm tổng, cô đùa tôi đúng không? Tôi vừa nãy nhất thời lỡ miệng, cô nhận người tôi đương nhiên không có tư cách phản đối."

Sử Đại Bằng vội vàng nói.

"Không, tôi không có đùa, một chút nữa ông có thể đến phòng nhân sự làm thủ tục."

"Chuyện này. . . Thẩm tổng, cô nói thế nào muốn đuổi việc liền đuổi việc tôi."

Sử Đại Bằng lập tức sốt ruột.

"Ông yên tâm, công ty sẽ đưa cho ông tiền bồi thường."

Thẩm Nguyệt Phỉ nói rất thẳng thắn, cô đã quyết tâm.

Sử Đại Bằng và cổ đông công ty có quan hệ thân thích, nhưng cô không quan tâm.

Hơn nữa cô cảm thấy trước đây mình vẫn quá nương tay, dù có đắc tội với cổ đông, cô cũng phải đem loại sâu mọt này dọn sạch sẽ, nếu không công ty sẽ bị hủy hoại.

"Thẩm tổng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi là nhân viên kỳ cựu của công ty, tôi đã góp công lao rất lớn cho công ty, nếu cô quyết định như vậy sẽ làm những nhân viên kỳ cựu khác của công ty thất vọng."

Sử Đại Bằng vội vàng xin lỗi.

Tiền lương hắn làm quản lí chi nhánh là năm vạn, thêm vào tiền thưởng nữa là hơn sáu vạn, hắn đυ.c nước béo cò ở công ty một năm qua, có đến bao nhiêu là tiền, hắn mới không muốn cái khoản bồi thường kia.

"Công lao lớn? Ông lập công lao gì nói một chút xem? Sử Đại Bằng, khả năng của ông đến đâu lẽ nào trong lòng không đếm sao?"

Thẩm Nguyệt Phỉ tức giận nói.

"Thẩm tổng, cô nói như vậy rất quá đáng, dù sao cổ đông Trịnh cũng là bác của tôi. . ."

"Chỗ bác của ông, tôi sẽ đích thân giải thích, nhưng việc ngày hôm nay đuổi việc ông sẽ không thay đổi!"

Ngữ khí của Thẩm Nguyệt Phỉ cứng rắn.

"Được được! Thẩm tổng, cô không cho bác tôi mặt mũi, sau này cũng đừng hòng bác tôi ủng hộ cô ở trên hội đồng quản trị!"

Sử Đại Bằng cắn răng nói một câu, sau đó mặt tối sầm lại rời đi.

"Tiểu Manh, cô đi đến phòng nhân sự thông báo một chút, ngày hôm nay công bố ở trên hệ thống chấm công của công ty, tuyên bố nhân sự nhận đuổi của ngày hôm nay, sau đó thông báo Tô Hạo chính thức là tổng giám điều hành nghiệp vụ di động."

Thẩm Nguyệt Phỉ nói với Vương Manh.

Vương Manh gật đầu, nói: "Vâng, Thẩm tổng."

"Tô tổng, việc còn lại giao cho anh, phải bảo đảm APP hoạt động lại bình thường."

Thẩm Nguyệt Phỉ căn dặn Tô Hạo một câu.

"Được."

Tô Hạo gật đầu.

Sau đó Thẩm Nguyệt Phỉ cùng Vương Manh rời khỏi phòng.

"Woa, Tô tổng, chúc mừng nhaa."

Quản lí Đồng Tư Vũ của bộ phận vận doanh giành lên trước chúc mừng.

"Tô tổng, kỹ thuật của cậu lão luyện như vậy, làm chức tổng giám quả là danh chính ngôn thuận."

"Đúng đúng, Tô tổng là thần tượng của nhân viên kỹ thuật chúng tôi."

"Tô tổng sau này hãy chỉ dẫn cho chúng tôi nhiều hơn."

Trong phút chốc có rất nhiều nhân viên vây quanh, nhiệt tình chúc mừng.

Tô Hạo đột nhiên cảm nhận được sự nhiệt tình của những người này, lại có chút lâng lâng.

Ngay lúc này, quản lí Dương Văn Quang của bộ phận kỹ thuật đi lên trước, cười nói: "Tô tổng thực sự là tuổi trẻ tài cao, lão Dương tôi vô cùng khâm phục, sau này lão Dương tôi chính là cấp dưới trung thành nhất của Tô tổng."

------------------------------

Bé Hạo của tui rốt cục cũng lên chức rồi. Đã cái nư quá đi à…

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhaaa.