Chương 3: Còn muốn cùng mình đi đăng ký kết hôn?

Chương 3: Còn muốn cùng mình đi đăng ký kết hôn?

Editor: Hyunie


Tô Hạo hơi hoảng loạn, đây đúng là việc điên rồ nhất mà, Thẩm Nguyệt Phỉ chắc chắn đang giận dữ mà xoay cổ tay rồi.

Nếu Thẩm Nguyệt Phỉ nhìn thấy tin nhắn của hắn gửi thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Dựa theo phong cách làm việc của người phụ nữ này, chỉ sợ nhẹ nhất là bị đuổi việc, không chừng còn bị tố cáo tội quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©, nếu vậy thì nghề nghiệp và cuộc đời của hắn xem như bỏ luôn rồi.

Đã từng có một cấp trên của công ty chỉ vì ăn một chút hoa hồng, lập tức đã bị Thẩm Nguyệt Phỉ đuổi việc, không những thế còn bị kéo vào danh sách đen của ngành này.

Nhưng việc mà hắn làm ra vừa nãy so với ăn tiền hoa hồng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Tô Hạo biết ngày hôm nay không thoát nổi chuyện này rồi nên chỉ có thể nhắm mắt cầu nguyện.

Sau đó hắn uống một ngụm nước, trấn an tâm lý một lúc rồi bước ra khỏi văn phòng của bộ phận lập trình khai phá.

Văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng năm, ngoại trừ văn phòng, tầng năm còn có phòng sách cá nhân của Thẩm Nguyệt Phỉ, phòng giải trí, phòng chờ và phòng tiếp khách,...

Tô Hạo đi đến trước cửa thang máy ấn xuống một cái.

"Đing."

Cửa thang máy mở ra, hắn bước vào thang máy, lúc này có một loại cảm giác giống như đi vào phòng thẩm vấn.

Hắn đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, nữ thư ký Vương Manh ngồi ở cửa có chút ngạc nhiên nhìn hắn.

"Tô Hạo, anh tới đây làm gì?"

Vương Manh hỏi.

"Thẩm tổng tìm tôi."

Tô Hạo giải thích.

"Tìm anh?"

Vương Manh hơi kinh ngạc.

Bình thường ở vị trí nhân viên như Tô Hạo và tổng giám đốc không hề có chút quen biết nào, dù sao ở trung gian còn có quản lý cấp cao.

Nhưng cô thấy Tô Hạo cũng không giống đang đùa giỡn, cô cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm tổng xin chỉ thị một chút.

"Thẩm tổng, Tô Hạo của bộ phận lập trình khai phá nói cô tìm anh ấy, anh ấy đã đến đây rồi."

Vương Manh nói.

"Ừm, để anh ta vào đi."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Nguyệt Phỉ.

"Vâng, Thẩm tổng."

Vương Manh gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Hạo.

Theo nguyên tắc thường ngày của công ty, nếu tổng giám đốc muốn gặp ai thì sẽ nói cho Vương Manh trước, rồi sau đó Vương Manh mới thông báo lại.

Đột nhiên lần này lại không để cô thông báo, nếu vậy thì chỉ có một khả năng đó là Thẩm tổng gọi Tô Hạo tới bằng WeChat cá nhân.

Lẽ nào Tô Hạo và tổng giám đốc có quan hệ thân thích gì sao?

Nghĩ đến việc này, cô vội vã cung kính đi lên trước, chủ động mở cửa phòng ra.

"Tô Hạo, Thẩm tổng nói anh đi vào."

"Ừm."

Tô Hạo gật đầu, sau đó đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Rộng, quá rộng rồi.

Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn khi bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Văn phòng rộng hơn 200 mét vuông, được trang trí theo phong cách Trung Quốc vô cùng xa hoa, vừa bước vào văn phòng đập vào mắt là bức tranh sơn thuỷ ở trên tường.

Kế đó là bộ bàn ghế dựa da kiểu Trung Quốc dùng để tiếp khách, bên cạnh là giá sách xếp đầy các loại cúp, giấy khen và tác phẩm nghệ thuật.

Ở bên trong có một cái bàn làm việc rất dài, trên bàn được đặt hai chiếc máy tính, còn có một vài tập văn kiện.

Lúc này Thẩm Nguyệt Phỉ đang ngồi ở trước bàn, tay cầm bút viết, cúi đầu ký tên một tập văn kiện của công ty.

Tô Hạo đi tới trước bàn, không biết làm cách nào để mở miệng, lúc này thời gian giống như đang ngưng đọng.

Còn Thẩm Nguyệt Phỉ vẫn một mực không mở miệng, chắc chắn người phụ nữ này muốn phá bỏ hàng phòng thủ tâm lý của hắn trước đã, cũng có thể cô ấy đang suy nghĩ cách trừng trị hắn.

"Thẩm tổng."

Tô Hạo chủ động mở miệng.

"Hừm, anh đến rồi, xem tin nhắn anh gửi cho tôi đi."

Thẩm Nguyệt Phỉ ngẩng đầu lên, thả cây bút trong tay xuống, nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, nét mặt bình tĩnh.

"Thẩm tổng, cô nghe tôi giải thích..."

Tô Hạo lập tức muốn giải thích một phen.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt Phỉ bỗng nhiên khoát tay chặn lại, nói: "Không cần giải thích, đều là người trẻ tuổi, tôi hiểu rõ, anh thật sự thích tôi phải không?"

"Khụ khụ, không phải."

Tô Hạo lúng túng nói.

"Không phải mà lại tỏ tình với tôi? Nói như vậy chắc là đang đùa giỡn tôi?"

Sắc mặt Thẩm Nguyệt Phỉ trở nên lạnh lùng.

"Thẩm tổng, nếu như tôi nói tôi gửi nhầm liệu cô có tin hay không?"

Tô Hạo trấn định nói.

"Không tin!"

Thẩm Nguyệt Phỉ lắc đầu một cái.

"..."

Tô Hạo nhất thời không biết nên nói gì, xem ra người phụ nữ này thật sự không có ý định buông tha cho hắn.

Nếu đã như vậy, trong lòng hắn nảy ra quyết định.

"Không sai, Thẩm tổng, tôi đúng là thích em, tôi đã thích em từ lâu rồi, từ lúc vừa mới vào công ty đến bây giờ đều rất thích em, tôi thực sự không muốn dấu cảm xúc của mình đối với em ở trong lòng, vì thế nên ngày hôm nay tôi đã lấy hết dũng khí gửi cho em những lời kia."

Tô Hạo lớn mật nói.

Không sai, đây chính là quyết định của hắn, dù gì cũng bị đuổi việc, vậy thì hắn thừa nhận mình thích Thẩm Nguyệt Phỉ, thừa nhận hắn là người gửi những tin nhắn kia, thực lòng bày tỏ với Thẩm Nguyệt Phỉ luôn.

Bởi vì nếu như không thừa nhận như vậy thì chỉ sợ những cái tin nhắn kia đối với Thẩm Nguyệt Phỉ sẽ trở thành lời đùa giỡn và quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©.

Với lời lẽ như vậy, hắn không chỉ bị đuổi việc mà sợ rằng còn bị kéo vào danh sách đen của ngành này, trở thành trò cười của thiên hạ, nếu vậy nghề nghiệp và cuộc đời hắn thật sự toang luôn rồi.

Dù cho Tô Hạo có bị đánh chết cũng không dám thừa nhận rằng hắn đã gửi nhầm lời tỏ tình rồi, thái độ của Thẩm Nguyệt Phỉ đã rất rõ ràng, cô đã không tin tưởng như thế thì hắn khó mà biện minh.

"Ồ? Vậy anh thích tôi ở điểm nào?"

Ngữ khí của Thẩm Nguyệt Phỉ trở nên hòa hoãn.

"Thích... Đương nhiên là dáng vẻ xinh đẹp của Thẩm tổng, con người tôi rất yêu thích cái đẹp."

Tô Hạo sâu xa nói.

"Hừm, được, nếu anh thích tôi như vậy thì chắc hẳn muốn tôi làm bạn gái của anh có đúng không?"

Thẩm Nguyệt Phỉ đột nhiên hỏi.

"Hả? Chuyện này... Đương nhiên rồi."

Tô Hạo có chút mơ hồ.

Nữ nhân này quả là quá đáng, đã muốn trừng trị hắn tại sao lại còn trêu chọc hắn như vậy, đúng là tiểu ác ma mà.

"Nói như vậy thì cũng muốn kết hôn với tôi?"

Thẩm Nguyệt Phỉ nhếch lông mày một cái.

"Kết hôn?? Có thể lấy được Thẩm tổng đại nhân thì đây là phúc đức tám đời nhà tôi rồi."

Tô Hạo gật đầu, còn tiện tay vỗ ngựa, tốt nhất là để cô nàng này cao hứng một chút, không tính toán với hắn nữa.

"Được, vậy tôi đồng ý làm bạn gái của anh, đúng rồi, anh về chuẩn bị sổ hộ khẩu rồi quay lại đây để chúng ta cùng đi đăng ký kết hôn."

Thẩm Nguyệt Phỉ bỗng nhiên vỗ bàn một cái, thoải mái nói.

Cái quái gì?

Tô Hạo vô cùng bối rối, người phụ nữ này điên rồi sao, hay là hắn đang nằm mơ?

Người phụ nữ trước mặt hắn là Thẩm Nguyệt Phỉ, một trong tứ đại mỹ nhân của Yến Bắc, bao nhiêu nam nhân ngày đêm ôm mộng muốn có được cô.

Còn cô bây giờ lại đồng ý làm bạn gái hắn, còn muốn cùng hắn đi đăng ký kết hôn??

Chuyện này không phải là quá dọa người sao?

Nếu như là người khác họ có tin hay không?

Chỉ có kẻ ngốc gặp mới tin.

Tô Hạo hiển nhiên không phải người điên, mặc dù hắn lớn lên cũng rất đẹp trai.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nguyệt Phỉ, còn thấy rõ vẻ đắc ý, ý vị này càng thêm rõ ràng.

Cạm bẫy, nhất định đây chính là cạm bẫy, một cái cạm bẫy ngọt ngào.

Nếu đã là cạm bẫy, vậy thì chắc hẳn Thẩm Nguyệt Phỉ sẽ có mục đích, cô có thể có mục đích gì đây?

Tô Hạo càng thêm mơ hồ, ở quê hắn có vài mảnh đất, mấy căn nhà gạch ngói.

Nhưng ở Yến Bắc thì một cái nhà hắn cũng không có, còn đang sống ở phòng thuê, thẻ ngân hàng chỉ dư hơn mấy ngàn tệ.

Tô Hạo nghĩ tới nghĩ lui, dường như trên người hắn chả có gì để lấy, thế này lại càng thêm sợ.

Mỹ nữ lạnh lùng Thẩm Nguyệt Phỉ không biết đã đào cái hố gì cho hắn đây, đây là muốn đùa chết hắn mà hắn lại ngu ngơ chả biết gì sao?

Từ chối, hắn nhất định phải từ chối!

---------------------------------------------------------------

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé!!!