Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 15: Cưới vợ sinh con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sống chung một nhà đã lâu, ít khi nào thấy Lâm Dao nổi nóng, nhưng khi nhắc đến chuyện sinh con cô sẽ nỗi cáu, trước mặt cha mẹ chồng cô tiết chế cơn giận bình tĩnh nói rõ cho họ biết về quan điểm của mình:

- Không hẳn là không muốn có con, nhưng lúc này đây con còn rất nhiều thứ gian dở chưa hoàn thành.

An Diệp không đồng tình:

- Cái gì quan trọng hơn việc sinh con nối dõi?

- Sinh con chắc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển bản thân, sự nghiệp, con chỉ mới 27 tuổi...

An Diệp tức giận quát tháo:

- Nhưng Phương Viên 40 rồi, cô có nghĩ tới chồng mình không?

Phương Điền vội đi khóa van nước rồi trấn an vợ:

- Em sao nóng tính quá, để anh nói chuyện với con dâu!

Bà liếc mắt nhìn chồng, nhưng chẳng thể làm gì đành hẫm hực đứng khoanh tay nhìn sang hướng khác không muốn quan tâm.

- Đừng lo về chuyện kinh tế! Cha mẹ hứa với con rằng nếu sinh con trong năm nay, cha sẽ tặng cho riêng con hai biệt thự sang trọng tại Quận Bình Tân. Trong đó, bất động sản ở Bình Tân giá hơn 21 triệu USD đều cho con đứng tên. Bên cạnh đó, gia đình cha sẽ thành lập quỹ giáo dục cho cháu nội, trị giá hơn 6 triệu USD.

Phương Điền không ngại chi tiền "thưởng nóng" cho con dâu nếu Lâm Dao chịu sinh con.

- Cha à! Chuyện sinh con đối với con rất quan trọng, không thể nói trước được. Khi có con mọi thứ đều phải vì con, lúc đó sẽ không còn thời gian, cứ nghĩ đến những chuyện đó là con cảm thấy tiếc nuối thanh xuân của mình.

Khi cô tâm sự về mong muốn bản thân, Phương Điền không phản đối mà chờ đợi cô thay đổi ý kiến, riêng mẹ chồng cô siết chặt nắm tay hờn giận nói vu vơ:

- Nếu cô không sinh con, đừng trách nó có con riêng. Bọn trẻ như cô chỉ giỏi suy nghĩ bồn bột mà không nhìn xa trông rộng. Nếu không sinh con, về già hay lúc gặp ốm đau, tai nạn... Không có ai nuôi.

Lâm Dao thở dài khó xử cúi mặt xuống đất trầm tư suy nghĩ, chỉ vì muốn cô sinh con mà nhà chồng gây áp lực, mẹ chồng nói những lời độc ác như vậy khiến cô không chịu đựng được nên đưa ra phương án thay thế:

- Con vẫn cảm thấy chúng con không nên có con! Nếu cha mẹ thích có cháu thì có thể nhận con nuôi.

Vẻ mặt cha mẹ chồng cô thay đổi, cô chợt nghĩ:

- Trong khi còn rất nhiều trẻ em mồ côi, bị bỏ rơi ngoài kia, mình lại phải chịu đau đớn, tốn kém, để sinh bằng được con ruột thì cứ tùy tiện nhận nuôi...

Chưa nói xong An Diệp đã tát thẳng tay vào mặt Lâm Dao, cú tát mạnh khiến cô chao đảo, đau đớn đến nổi phải ôm mặt. Phương Điền chỉ trơ mắt đứng nhìn, lần này ông không xen vào cũng không nói đỡ, chính ông ấy cũng thất vọng với thái độ tùy ý đối phó này, không hiểu con dâu sao lại có cái suy nghĩ ít kỹ đó.

- Nếu ban đầu không muốn sinh con thì đừng chấp nhận lấy chồng! Đừng khiến cả một gia đình, dòng tộc phải đau khổ vì suy nghĩ ích kỷ của mình! Tuổi sinh nở của đàn bà cũng có giới hạn nhất định, nếu cô tiếc khi chôn vùi tuổi thanh xuân vào việc sinh nở và nuôi con thì chỉ dăm bảy năm sau, sẽ lại thấy ân hận vô cùng khi gặp lại bạn bè, chứng kiến con cái bạn mình, những cô bé, cậu bé vô cùng đáng yêu, khi đó cô nhịn được không?

Về vấn đề vợ vừa nói, cha chồng cô cũng đồng tình, liền nói thêm vào mong thay đổi quyết định, ý nghĩ cỷa con dâu:

- Mẹ chồng con nói phải! "Trẻ ham chơi, già hối hận". Cứ mải rong ruổi du lịch khắp nơi đi, làm đẹp, mua sắm, từ chối sinh con mà chỉ muốn đời mình tự do tung tẩy thì đến lúc ở ngưỡng tuổi 40, 50 con sẽ đối mặt với cô đơn bất tận. Không chồng, con có thể cặp bồ với người đàn ông mà mình thích. Nhưng ai sẽ bên con khi ốm đau? Tuổi già?

An Diệp nhếch miệng trề môi nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

- Cô có thể sinh con mà muốn nhận con nuôi à? Tôi thấy nực cười thật sự trong khi có rất nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn sẵn sàng bỏ ra hàng trăm triệu để chữa trị, mong mỏi có đứa con mình dứt ruột sinh ra, tiếng khóc - tiếng cười của đứa trẻ khiến ngôi nhà rộn ràng, ấm áp.

Lâm Dao cúi đầu đâm chiêu dường như những gì nhà chồng nói đã chuyển hướng suy nghĩ của cô. Sinh con, nuôi con không phải chỉ toàn khổ ải mà cũng có vô số niềm vui khi nhìn con lớn từng ngày, con biết đi, biết nói, chạy tới ôm hôn khi bố mẹ đi làm về, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết.

Sinh con và nuôi con trưởng thành cũng giống như gieo hạt, trồng cây, chăm sóc cây lớn và đợi chờ quả ngọt. Sao mình chưa làm mà đã sợ khó, sợ khổ?

......o0o......

Vì ngủ không đủ giấc, dẫn đến tình trạng ảm đạm bước đi lờ đờ. Cả nhà cùng dùng cơm dưới bếp, đang ăn Lâm Dao ngẩng đầu lên nhìn Phương Viên, cô nghĩ về những điều cha mẹ chồng nói với mình khi nảy. Tinh ý nhận ra quần thâm mắt đã hiện rõ trên khuôn mặt chồng, cô hiếu kỳ hỏi:

- Mắt anh làm sao vậy?

Đang ăn Phương Viên dừng lại nhìn cô, đột nhiên bị hỏi làm anh luống cuống.

- Không có gì, tối qua thức khuya làm việc nên như vậy thôi. Kệ nó đi!

Nói xong anh cười giả lả làm bộ vui vẻ bằng vài câu nói để giảm bớt sự căng thẳng của cô với mình.

Anh ấy bình thường rất tự tin và thoải mái đối với những người xung quanh. Tuy nhiên, ánh mắt của anh lại có vẻ ngại ngùng, bối rối khi nói chuyện với Lâm Dao.

Cô nhìn sang trái lục lại ký ức, hoài nghi:

- Có hả? Nhưng tôi nhớ tối qua anh ngủ trước tôi luôn mà?

Phương Viên ho khan, suýt nữa chết nghẹn rồi. Anh nhìn cô á khẩu không biết nói gì, ngày lúc đó An Diệp lên tiếng như cứu anh một mạng:

- Kiếm tiền không quan trọng bằng sức khỏe! Việc gì làm không xong thì cứ để sang ngày hôm sau làm tiếp! Đừng cố gắng ép mình như vậy!

Anh mỉm cười gật đầu miễn cưỡng qua loa trả lời:

- Dạ con biết rồi.

Đang ăn Lâm Dao có cảm giác Phương Viên đang nhìn mình chăm chú, nhưng mỗi khi quay lại thì anh ấy lảng tránh cúi đầu xuống tiếp tục ăn hoặc vờ nhìn sang hướng khác.

Lâm Dao cảm thấy kỳ lạ, đang ăn mà cứ bị người khác nhìn chằm chằm khiến cô mất tự nhiên. Cô cố tình nhìn thẳng vào mắt anh ấy, Phương Viên giả vờ đang làm gì đó và không dám nhìn. Khi cô vừa chuyển hướng nhìn thì anh ấy lại hướng ánh mắt về phía cô.

Lâm Dao khó chịu nhưng cố kìm nén, quay sang nhìn chồng nhẹ nhàng hỏi:

- Anh muốn nói gì với tôi hả?

Phương Viên giật mình sững người khi nghe cô hỏi, liền xoa gáy tựa lưng ra sau tùy tiện trả lời:

- Không có gì.

Phương Điền đang ăn đột nhiên nhớ ra một chuyện, ông ngước đầu nhìn con trai hỏi:

- Phải rồi Phương Viên, chuyện mỏ đá quý sao rồi? Khi nào mới ký hợp đồng để cha biết còn triển khai kế hoạch thu mua nữa.

Anh quay mặt về hướng Phương Điền.

- Cha phải cho con nhiều thời gian để suy nghĩ hơn chứ! Số tiền đầu tư vào đây rất lớn nên không qua loa được đâu!

Lâm Dao chen ngang:

- À, mọi người đang nói về công việc sẵn đây con thông báo luôn, thời gian này do công ty hơi bận nên con định ở lại đó một thời gian.

Cả nhà mở to mắt khi nghe quyết định này của Lâm Dao. Phương Viên nói:

- Sao vậy? Hay em sợ mọi người cảm thấy phiền thì em liên tục đi sớm về khuya?

Phương Điền nghĩ lời con trai nói là thật nên vội vàng khuyên giải:

- Lâm Dao à, con tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ như vậy! Tính chất công việc của con cha mẹ có thể cảm thông.

Cô bật cười.

- Anh và cha hiểu lầm rồi, thật sự là công ty nhiều việc nên con mới phải ở lại.

Cả nhà ai cũng tin chỉ riêng An Diệp là không cho rằng lời cô nói là thật.

- Thật sự là đi làm việc hả? Hay làm gì đó mờ ám bên ngoài?

Lâm Dao bình tĩnh đính chính:

- Tất cả những gì con nói đều là thật.

An Diệp trừng mắt lên nhìn cô.

- Vậy đây là quyết định cuối cùng của cô?

Lâm Dao không hiểu ý mẹ chồng nên không trả lời. Bà không vui khi con dâu đưa ra quyết định này, An Diệp bài tỏ thái độ bằng hành vi cau có, nhăn nhó:

- Đáng ra tôi không muốn nói nữa vì để giữ hòa khí trong nhà, nhưng xem ra bây giờ không nói là không được rồi.

Cả Phương viên và Phương Điền điều nhìn An Diệp, họ tò mò không biết bà sẽ nói những gì, nhưng với ngữ điệu này không phải chuyện tốt lành gì rồi.

- Phương Viên cưới vợ về là để có người chăm sóc, nhưng cô không chịu an phận muốn ra ngoài làm việc, cuối cùng thành nó chăm sóc ngược lại cô...

Bà bức xúc kể lại:

- Nấu ăn không biết đã đành, quần áo nhà cửa cũng không biết quét dọn. Hơn nữa còn hay về trễ vào lúc nữa đêm, giờ còn đòi ở lại công ty tôi thấy tôn ti trật tự trong nhà bị cô đão lộn lên hết cả rồi.

Lâm Dao khó xử nhìn mẹ chồng.

- Mẹ, con không phải cố ý đão lộn tôn ti trật tự gì như mẹ nói, thật sự là công ty nhiều việc mà?

- À, nhiều việc hay cô cố tình viễn cớ để trốn tránh việc nhà, rồi đổ hết lên đầu con trai tôi?

Phương Điền không hài lòng với cách nói chuyện của vợ, liền lên tiếng chỉnh đốn:

- Cái gì mà "Con trai tôi"? Con dâu cũng như con cái trong nhà, em nói như vậy không sợ Lâm Dao buồn à?

Phương Viên nói:

- Mẹ à, Lâm Dao là người sống có trách nhiệm, mẹ đừng nói như vậy tội nghiệp cô ấy!

An Diệp tức giận liếc nhìn Phương Viên rồi đanh thép chỉ tay về phía Lâm Dao đáp trả gay gắt:

- Sống có trách nhiệm mà không biết lo cho gia đình, cả ngày chỉ biết đi lo chuyện bao đồng cho thiên hạ...

Rồi bà chỉ tay về phía Phương Viên bất mãn nói tiếp:

- Con đừng có suốt ngày bảo vệ nó như vậy! Lúc trước con là một đứa con vô cùng ngoan ngoãn hơn nữa còn rất biết nghe lời, từ ngày rước nó về bắt đầu tỏ thái độ chống đối ra mặt rồi, giờ muốn cùng nó đối đầu với mẹ phải không?

Anh thở dài bất lực nhìn bà, rõ ràng là không có ý đó tất cả cho bà tự suy diễn nên, vậy mà giờ đổ hết lên đầu anh. Phương Viên không biết giải thích thế nào cho bà hiểu liền tỏ thái độ khó chịu.

- Đang nói chuyện của Lâm Dao mẹ lại nói đi đâu vậy chứ?

- Con đừng có ở đó mà bảo vệ nó! Một người vừa bước chân vào nhà chưa đầy một tháng, còn hơn một người con suốt 40 năm sao?

- Mẹ à...

Phương Điền tức giận đập mạnh đôi đũa xuống đứng lên liếc nhìn An Diệp.

- Bây giờ có dừng lại được chưa? Ngày nào không cãi nhau sẽ chết hả? Ăn một bữa cơm trọn vẹn cũng khó như vậy sao?

An Diệp nuốt nước bọt, run sợ với thái độ này của chồng, bà không dám nói thêm câu nào. Phương Điền không muốn ở đây thêm phút nào nữa liền rời khỏi bàn, bước ra khỏi phòng ăn đi về hướng phòng khách, thấy chồng bỏ đi không tiếp tục dùng bữa, An Diệp đứng lên nhìn theo Phương Điền với theo nói:

- Anh chưa ăn sáng mà đi đâu vậy?

Ông dừng bước nhưng không quay đầu mà chỉ nói:

- Nếu còn tiếp tục ăn nữa tôi sợ là sẽ chết nghẹn mất.

Nói xong ông phũ phàng rời đi, Lâm Dao nhìn theo bóng lưng cha chồng cảm thấy có lỗi vì làm cha giận, mặc dù đó không phải lỗi của cô. Tự nhiên bị chồng la mắn, An Diệp bực mình quay lại nhìn Lâm Dao, trút hết bực tức trong người lên cô:

- Giờ chắc cô hả dạ lắm chứ gì? Vừa lòng cô lắm rồi đúng không?

Một người nhẫn nhịn không muốn làm lớn chuyện, còn một người luôn muốn làm dậy sống từ những chuyện nhỏ nhặt, cô không thể tiếp tục chịu đựng nổi, liền đứng lên thẳng thắn bật lại mẹ chồng:

- Con không thể nghĩ được con người mẹ sao có thể thích chấp nhặt như vậy chứ? Con đi làm là để kiếm tiền nuôi sống bản thân và phụ giúp gia đình, chứ đâu phải ra ngoài ăn chơi đâu mà mẹ nhai đi nhai lại một chuyện hoài vậy?

An Diệp tức giận đập mạnh tay xuống bàn chỉ tay thẳng mặt cô nói:

- Càng ngày càng to gan ha, con gái học cao chỉ tổ về cãi mẹ chồng nhem nhẻm.

- Nếu mẹ không quá đáng con có cần làm vậy không?

An Diệp lớn giọng:

- Vậy là lỗi tại tôi hả?

Phương Viên sợ cha nghe thấy lại buồn lòng, anh đứng lên đưa tay ra kéo vợ sang một bên.

- Được rồi, đừng nói nữa! Mẹ, Lâm Dao không có ý đó đâu!

An Diệp tức giận nhìn con trai lẫn con dâu một lượt rồi lớn tuyên bố:

- Chuyện này tôi không muốn nói tới nữa, nhưng việc ở lại công ty tôi tuyệt đối không cho phép, còn nếu cô cứ cứng đầu nhất quyết làm theo ý của mình thì đến lúc đó đừng trách tôi ác.

Cô nhìn vào đôi mắt thâm thuý ấy hỏi:

- Nếu con nhất quyết ở lại thì sao?

Hai mắt bà long lên sòng sọc, nói ra câu kiêng định như sắt đá:

- Vậy đem hết quần áo cô ra khỏi nhà, rồi muốn đi đâu cũng được!

Hai người nhìn nhau với cái nhìn toé lửa, ai cũng muốn hơn, không ai chịu nhường đối phương. Phương Viên nhìn sang Lâm Dao, cô nhìn lướt qua mẹ chồng rồi quay người bỏ đi khỏi phòng ăn, anh nghĩ cô làm thật liền chạy theo định ngăn cản nhưng bị mẹ kêu lại:

- Đứng lại đó!

Phương Viên khựng lại quay ra sau nhìn An Diệp, bà quay mặt nhìn sang hướng khác, hai tay chắp ra sau lưng nói:

- Nó muốn đi cứ để cho nó đi! Dù gì loại con gái đó cũng không xứng với con, mẹ sẽ tìm cho con người mới tốt hơn.

Phương Viên bỏ ngoài tai lời mẹ nói, liền chạy theo cô lên phòng, bà quay lại nhìn thấy cảnh này liền không kìm chế được mà vổ mạnh tay xuống bàn, ngồi xuống ghế hai tay siết chặt lại tức giận nhìn theo bóng lưng anh.

- Cái nhà này riết rồi loạn lên cả, từ chồng tới con không ai xem mình ra gì. Tất cả là tại con nhỏ đó, từ đâu đến chiếm hết thiện cảm của người trong nhà, tự nhiên mình lại biến thành nhân vật phản diện trong mắt chồng con.

Bà không cam tâm đập tay xuống bàn lần nữa.

......o0o......

Phương Viên đuổi theo Lâm Dao đến phòng, thấy cô đứng gần đầu giường kéo khoá vali lại, anh căng thẳng chạy lại ngăn cản:

- Khoang đã, em nghe anh nói! Mẹ tức giận nên nói vậy thôi, em đừng cho rằng đó là thật!

Cô cầm túi xách lên, vừa quay người lại đã thấy vẻ mặt nghiêm trọng hoá vấn đề của anh, không nhịn được liền bật cười vổ tay vào ngực anh nói:

- Không lẽ anh cho rằng tôi thật sự bỏ đi?

Phương Viên đơ mặt nhìn cô.

- Hả?

Cô bước thêm vài bước về phía trước.

- Trong chuyện này tôi không hề sai! Nếu tôi bỏ đi lúc này...

Cô quay lại nhìn Phương Viên nghiêm túc nói tiếp:

- Không phải ngầm thừa nhận người sai chính là mình hay sao?

Phương Viên lúc này mới hiểu ra ý nghĩa câu nói vừa rồi của cô, cô chính là mẫu phụ nữ thông minh, sắc sảo. Thật trùng hợp anh cũng thích phụ nữ như vậy, nhạy bén với mọi vấn đề xoay quanh cuộc sống, phương thức giải quyết vấn đề nhanh và hiệu quả cao nhất. Anh bật cười đút hai tay vào túi quần bước đến chổ cô.

- Anh còn tưởng lời em nói là thật.

- Anh không muốn tôi rời khỏi đây à?
« Chương TrướcChương Tiếp »