Chương 25: Em không thể thích anh sao

Túc Tinh Dã sững người một lúc lâu mới phản ứng được, trong nháy mắt như sụp đổ, không biết là cậu nên lo vì bản chất thật bị bại lộ, hay là nên lo Bạch Yến Thừa hiểu lầm mối quan hệ của mình và Tạ Tiểu Chu.

Sau đó cậu chợt giật nảy mình, theo bản năng gào lên: "Ông nội cậu!"

Mắng xong còn sợ chưa đủ hả giận nên vỗ thêm một cái bép lên trán Tạ Tiểu Chu.

"Á!" Tạ Tiểu Chu ôm đầu lùi về sau, vẫn còn hơi lờ đờ, ngơ ngác than thở, "Làm gì vậy anh Dã Tử, cậu đánh tôi làm gì, có thể té khỏi người tôi trước được không, đè sắp nín thở rồi."

"Đều tại cậu hết!" Túc Tinh Dã vội nhảy xuống, vừa đi ra cửa vừa lầm bầm: "Tiêu rồi tiêu rồi, tiến sĩ Bạch sẽ không hiểu lầm chứ, Tạ Tiểu Chu chờ đó cho tôi, thành sự thì ít bại sự có thừa..."

"Ầm" một tiếng!

Túc Tinh Dã đập cửa bỏ đi.

"..." Tạ Tiểu Chu không khỏi bật cười, cảm thán cho số phận đáng buồn của mình, "Không nói phải trái gì hết, ông trời ơi, sao ông lại cho con gặp phải tên lão đại như cậu ta vậy."

Túc Tinh Dã vội vàng quay về phòng Bạch Yến Thừa, tiếc là trong phòng không có ai, không biết tiến sĩ Bạch đã đi đâu rồi nữa.

"Nguy rồi..." Túc Tinh Dã chán nản cúi thấp đầu, hồn bay phách lạc đảo tới đảo lui trong phòng.

Đúng lúc Hoa Hữu Du lên tìm người, phát hiện cửa phòng mở bèn đứng trước cửa nhìn vào trong, ác ôn kêu lên: "Ha, Tinh Tinh."

Túc Tinh Dã treo vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ lên quay đầu lại, nhìn thấy kia không phải là người mình muốn gặp, trong nháy mắt lại mất mát: "Cái gì."

"Xùy, hung dữ vậy." Hoa Hữu Du hờ hững cười cười, "Cậu còn ở đây ngơ ngác chi vậy, hoạt động sáng nay phải hủy rồi, Yến Thừa và giám đốc Tiêu đều có việc gấp phải về thành phố, gọi các bạn nhỏ thu dọn đồ đạc về nhà đấy."

"Tiến sĩ Bạch đâu?" Túc Tinh Dã vội vàng hỏi.

Hoa Hữu Du chỉ xuống lầu, "Đang chờ ở dưới, cậu ta đang bị giám đốc Tiêu quấn lấy không đi được, bảo tôi lên gọi cậu và Tiểu Chu."

Mặt Túc Tinh Dã nóng lên, sốt ruột hỏi: "Anh ấy... Anh ấy có gì... Lạ không?"

"Lạ?" Hoa Hữu Du đảo mắt, chu đáo nghiêm túc nhớ lại, "Rất bình thường, mà tiến sĩ Bạch nhà cậu có bất thường cậu cũng có nhìn ra đâu nào, đi thôi, đừng lề mề nữa."

Túc Tinh Dã gật đầu, xoay người đi lấy ba lô, lúc dọn đồ đạc còn không quên nói với người phía sau: "Nói trước nha, tôi với tiến sĩ Bạch sẽ ngồi xe anh đó."

"Còn tiểu Chu?"

"Nó muốn ngồi đâu thì ngồi, tóm lại là đừng có ở gần tôi!"

"..."

Chỉ như vậy, đoàn người vội vàng kết thúc chuyến nghỉ mát ngắn ngủi, mỗi người ôm hành lý của mình quay về thành phố.

Túc Tinh Dã vẫn bám dính Bạch Yến Thừa như cũ, hai người leo lên Land Rover vủa Hoa Hữu Du, chỉ có điều thái độ của Túc Tinh Dã không giống bình thường mà trông cứ như cô vợ nhỏ phạm sai vậy, không hoạt bát nói cười nữa.

Tạ Tiểu Chu bị vứt bỏ thê thảm, chỉ đành ngồi xe của Tiêu Quân.

Lúc sáng Tiêu Quân đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, sắc mặt vẫn luôn khó chịu, gương mặt lạnh lùng ngồi ở hàng ghế sau xe thương vụ, lúc thì mở mắt trầm tư, khi thì nhắm mắt nghỉ ngơi, tràn ngập khí thế ông chủ lớn, cứ tưởng y cùng người nói chuyện với Bạch Yến Thừa lúc nãy là hai người khác nhau.

Tạ Tiểu Chu ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, áp lực càng lúc càng lớn, không dám nói câu nào còn vô cùng lúng túng, chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, vờ một chút cuối cùng lại ngủ thật.

Không khí trong một chiếc xe khác thì thoải mái hơn một chút.

Có ông chủ Hoa làm tài xế thì nhất định không nhạt nhẽo, đoạn đường trở về đã định trước là không quá yên ắng. Hoa Hữu Du và Bạch Yến Thừa đều ngồi đằng trước, hàng ghế sau là Túc Tinh Dã và ba chiếc ba lô, rõ ràng là cậu cố ý chất đống ở đó để Tạ Tiểu Chu không thể lên ngồi, tránh cho hiểu lầm càng sâu thêm.

Hoa Hữu Du nói hết chuyện này đến chuyện khác với Bạch Yến Thừa, hỏi xem anh vội quay về là vì chuyện gì.

"Giám đốc Tiêu cũng nói chúng ta có thể chơi thỏa thích mà, tôi còn định buổi sáng đi leo núi đó, đồ đạc chuẩn bị xong hết rồi." Giọng nói của Hoa Hữu Du chứa sự nuối tiếc.

Bạch Yến Thừa thả lỏng người dựa vào ghế phó lái, hơi nghiêng đầu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Túc Tinh Dã qua kính chiếu hậu trong xe, hàng vạn câu chữ chất chồng trong đôi mắt cậu, dường như chàng trai có cả ngàn câu muốn nói với anh, đôi môi bĩu lên trong vô thức trông rất tủi thân.

Anh chuyển tầm mắt đi, nhẹ giọng đáp: "Lãnh đạo tìm." Nói xong lại không nhịn được liếc vào kính chiếu hậu lần nữa.

Túc Tinh Dã cúi đầu xuống, lông mi dài chậm rãi phe phẩy, hai tay ôm lấy đai an toàn, khó hiểu đến nỗi khiến cho Bạch Yến Thừa liên tưởng đến figure "hổ con gọi mẹ"*.

"Lãnh đạo của cậu gặp phải chuyện gì mà cuối tuần cũng gọi đến đơn vị thế?" Hoa Hữu Du giận dữ bất bình, thần thái giống hệt oán phụ.

"Có lẽ liên quan đến hạng mục." Bạch Yến Thừa trả lời xong thì lắc lắc cánh tay, trong sắc mặt bình tĩnh lộ ra vẻ phiền muộn và uể oải.

Tối hôm qua, sau khi trở về phòng thì anh nhận được tin nhắn mà lão Hạ gửi tới, đối phương thông báo có thời gian thì anh về Sở nghiên cứu tham gia cuộc họp bộ phận.

Không sai, bộ phận của bọn họ không có người bình thường mà toàn là cú mèo, rất thích gửi tin nhắn cho người ta vào giữa đêm hôm như vậy đấy.

Sáng sớm hôm nay anh đi tìm Tiêu Quân, nói mình muốn về thành phố sớm, hy vọng y có thể thông cảm cho, không ngờ Tiêu Quân cũng định vậy, hai người ăn khớp với nhau, quyết định quay về cùng một lượt.

"Về hơi trễ, làm hai món gia đình đơn giản thôi nhé." Bạch Yến Thừa nhặt bịch ny lon lên, sắp rau diếp vào trong thau, mở vòi nước rửa rau, "Tinh Tinh, cậu ra phòng khách chờ đi, làm xong tôi sẽ gọi."

Túc Tinh Dã vội đến độ muốn dùng chân đào đất luôn rồi, giọng nói hơi run rẩy: "Tiến sĩ Bạch, có cần em giúp một tay không?"

"Không cần."

Túc Tinh Dã phồng má: "Thật ra sáng hôm nay..."

"Ù ù ù —— "

Bạch Yến Thừa bật máy hút khói, trong một tràng tiếng ồn quay đầu hỏi: "Cậu nói gì?"

"..."

Túc Tinh Dã buồn bực cắn môi, dựa theo tính tình của cậu, bây giờ cậu rất muốn nhào lên lưng Bạch Yến Thừa, câu cổ người đàn ông hét lên: Im lặng nghe em nói đây!

Tưởng tượng rất đẹp, nhưng thực tế thì phũ phàng. Ởtrước mặt Bạch Yến Thừa, Túc Tinh Dã thật sự sợ mình bị đánh giá không tốt, chỉ đành bất lực cúi đầu rời đi.

"Không có gì ạ, em đi rửa tay..."

Mềm mại ném ra mấy lời này, cậu lùi nửa bước chân đặt vào phòng bếp lại, sau đó cửa kéo bị đóng sập lại.

Chờ cậu ra ngoài, Bạch Yến Thừa mới bỏ rau diếp vào trong chảo xào, dùng cái xẻng xào qua lại hai cái, khóe môi cong lên nụ cười nhạt.

Túc Tinh Dã thuộc kiểu người trong lòng giả vờ nhưng không nhịn được hành động, rất dễ bị cảm xúc chi phối, chỉ cần nghĩ đến cái gì là sẽ đi làm cái đó ngay, nếu không thì sẽ bứt rứt đến phát điên.

Bạch Yến Thừa cảm thấy dáng vẻ lén lút bĩu môi của cậu rất đáng yêu, cho nên mới muốn nhìn thêm vài lần nữa.

Đợi thêm mười mấy phút, hai món ăn gia đình đã lên đĩa, cuối cùng hai người cũng có thể yên ổn ngồi lên bàn ăn xử lý bữa tối.

Túc Tinh Dã sợ bỏ lỡ cơ hội, lỡ một giây cũng không được, sau khi ngồi xuống lập tức khơi gợi chủ đề: "Anh Yến Thừa, cảm ơn anh vì bữa tối."

"Khách sáo cài gì," Bạch Yến Thừa đưa đôi đũa cho cậu, "Ăn nhiều một chút, ăn hai chén cơm đi."

"Dạ..." Túc Tinh Dã cúi đầu ăn một đũa cơm, ngẩng đầu lên lại mặt đã hơi đỏ, không phải do xấu hổ, mà cậu đang căng thẳng, "Còn phải cảm ơn anh Yến Thừa vì đã đưa em ra ngoài chơi."

Bạch Yến Thừa rũ mắt, nhàn nhạt đáp: "Cậu vui là được."

Dường như bị câu nói ấm áp kia đầu độc, trong lòng Túc Tinh Dã vui vẻ lên không ít, được tiếp thêm một chút can đảm, cậu bèn nói ra chuyện mà lòng mình đã chần chừ rất lâu: "Anh Yến Thừa, em và Tạ Tiểu Chu không phải loại quan hệ đó, sáng hôm nay bọn em chỉ giỡn với nhau thôi, giống như anh và ông chủ Hoa đó, không phải anh ấy cũng thường động tay động chân với anh sao, quả thật có hơi quá..."

Nhắc tới Hoa Hữu Du không đứng đắn, từ trong ra ngoài lời nói của Túc Tinh Dã đều mang theo ý mắng mỏ, vị chua lan tràn đến tận cửa sổ luôn rồi.

Bạch Yến Thừa ngước mắt nhìn cậu, chỉ khẽ mỉm cười, gắp thêm cho cậu một miếng thịt xào, dịu dàng nói: "Tinh Tinh, ở tuổi này yêu đương là chuyện rất bình thường."

Túc Tinh Dã lập tức sốt ruột, lòng bàn tay toàn là mồ hôi: "Thật sự không phải mà! Anh nhất định không được hiểu lầm!"

Thấy cậu bất an, trên mặt đều là vẻ sợ hãi, Bạch Yến Thừa khẽ nhíu mày: "Người nhà không biết sao?"

"Cái gì?" Túc Tinh Dã chưa hiểu, vô thức hỏi lại.

Bạch Yến Thừa ăn một miếng thịt, mặt không đổi sắc: "Tính hướng của cậu."

"Em..." Túc Tinh Dã chỉ mỉnh, đột nhiên phản ứng chậm chạp.

Bạch Yến Thừa bật cười: "Giáo sư Nghiêm là người có khả năng tiếp nhận rất mạnh, tôi cảm thấy ông ấy sẽ không nói gì đâu, cậu không cần phải lo lắng.

Khả năng tiếp nhận của ông già tất nhiên là mạnh rồi, không chỉ ông, khả năng tiếp nhận của cha mẹ còn mạnh hơn.

Túc Tinh Dã mười lăm tuổi đã to gan lớn mật come out nhẩm thầm trong lòng, thấp giọng đáp: "Người nhà em đều biết..."

"Vậy cậu sợ cái gì?" Bạch Yến Thừa không hiểu hoài nghi.

Túc Tinh Dã quýnh quáng lên, không kiểm soát được cất cao giọng nói mềm ngọt: "Đương nhiên là sợ anh hiểu lầm rồi."

Dứt lời, khóe mắt cậu ửng đỏ, đột nhiên luống cuống.

Nói lời này sớm quá, liệu Bạch Yến Thừa có đề phòng cậu hay không.

Tay cầm đũa của Bạch Yến Thừa hơi khựng lại, đáy mắt thoáng qua cảm xúc nghi ngờ và thăm dò, lướt vèo một cái rồi biến mất, nhanh đến mức không dễ phát hiện ra.

Anh từ từ đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt của Túc Tinh Dã, sắc mặt vẫn dịu dàng như cũ: "Tinh Tinh, cậu không cần phải sợ tôi hiểu lầm, tôi đảm bảo với cậu sẽ không nói vậy bạ." Anh còn nắm tay kéo qua miệng, cố tình làm động tác kéo khóa.

Giả vờ! Đúng là biết giả vờ mà!

Túc Tinh Dã bất mãn phồng má, trong lòng không ngừng mắng nhiếc, tại sao cậu cứ cảm thấy Bạch Yến Thừa giả vờ còn giỏi hơn mình ấy nhỉ.

Việc đã đến nước này, không cần thiết phải chần chừ nữa, chi bằng mở rộng cửa trời nói toẹt ra cho rồi, vừa hay nghiệm chứng thành quả gần đây xem sao.

"Tiến sĩ Bạch."

Túc Tinh Dã chỉnh tư thế ngồi đàng hoàng, có phần hơi già dặn, cánh môi hồng nhạt khẽ cong lên, để lộ ra vẻ ranh mãnh.

Không cho phép Bạch Yến Thừa trốn tránh bằng cách giả vờ bối rối, cậu nói thẳng ra: "Lý do em giải thích với anh không có liên quan gì đến người khác hết, em chỉ sợ một mình anh hiểu lầm thôi, em sẽ nghiêm túc nhấn mạnh lại một lần nữa, em và Tạ Tiểu Chu là tình bạn trong sáng, em không thích cậu ấy theo kiểu đó, mẫu người mà em thích luôn ở trước mặt em rồi."

Nói đến mức này rồi, hẳn là anh nghe sẽ hiểu mà nhỉ.

Đây là hành động thổ lộ trá hình, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch, trái tim bé nhỏ của Túc Tinh Dã bị khuấy động, sống lưng càng thẳng hơn, dũng khí cũng dần tăng cao, cậu nhìn người đàn ông đối diện, trên mặt là niềm mong đợi và thấp thỏm.

Bạch Yến Thừa bình tĩnh nhẹ nhàng giãn mày, gắp một miếng đồ ăn vào chén, im lặng mấy giây mới khẽ đáp: "Ừm."

Ừm, chỉ ừm thôi hả?

Mặt Túc Tinh Dã biến sắc, giận đến nỗi muốn đập bàn, tay cũng giơ lên rồi như cố nhịn lại, cậu giấu hơi thở lại trong miệng, giống hệt như con mèo Garfield đang có ý định tấn công nhưng chỉ làm người ta thấy cậu rất dễ thương, không hề có tính công kích chút nào.

Nào ngờ, Bạch Yến Thừa chỉ thích nhìn dáng vẻ này của cậu rồi âm thầm bật cười trong lòng, vẻ ngoài vẫn là thái độ sao cũng được làm người ta tức chết.

"Anh Yến Thừa, anh nói đi..."

Cứng không ăn được thì ăn mềm, Túc Tinh Dã đẩy chén đũa về phía trước, Tinh Tinh nũng nịu lên sàn.

Bạch Yến Thừa khẽ ho một tiếng, vô tội đáp: "Cậu muốn tôi nói gì?"

"Anh trả lời vấn đề của em..." Đột nhiên Túc Tinh Dã thấy mũi mình chua xót, thầm mắng Bạch Yến Thừa là một cái đầu gỗ thiếu hiểu biết, nhưng lại cảm thấy đối phương đang cố tình bắt nạt cậu.

Bạch Yến Thừa giang tay ra, trong đầu mơ hồ: "Tinh Tinh, cậu đã hỏi tôi cái gì đâu?"

Trên mặt người này khắc hai chữ "vô tội" to oành như thể anh mới là người bị bắt nạt vậy.

Tiến sĩ Bạch sẽ không bắt nạt người khác đâu, tiến sĩ Bạch là chính nhân quân tử.

Túc Tinh Dã cho rằng vấn đề nằm ở mình, là do cậu nói chưa rõ ràng, thế lại lại bắt đầu sắp xếp từ ngữ: "Anh Yến Thừa, Tiêu Quân thích anh, anh có thích anh ta không?"

Hai người chơi là được rồi, đột nhiên nhắc tới người đàn ông khác nữa, Bạch Yến Thừa hơi bất ngờ nhíu mày, suy nghĩ trong chớp mắt rồi thẳng thắn trả lời: "Hình như giám đốc Tiêu có ý với tôi, nhưng chí là một chút mà thôi."

"Vậy anh thì sao?" Túc Tinh Dã vội hỏi, "Anh có cảm giác với anh ta không, nếu như anh ta lại hẹn anh ra ngoài chơi, anh có đi không?"

Bạch Yến Thừa dịu dàng cười: "Tôi nghĩ anh ta sẽ không đến tìm tôi nữa, vì anh ta không có nhiều thời gian dành cho chuyện tình cảm, việc nhà còn gấp, trừ phi anh ta muốn chắp tay nhường tập đoàn Khang Giai lại cho người khác."

"Hở?" Túc Tinh Dã nghiêng đầu, rơi vào mông lung vì nghe không hiểu.

Ánh mắt của Bạch Yến Thừa trở nên đầy hứng thú: "Cho đến bây giờ tôi và anh ta không phải là người chung đường, lúc trước tôi đã từ chối rồi, sở dĩ đã đồng ý đến sơn trang cùng anh ta cũng là vì có cậu, là ai đã nói với tôi muốn đi ra ngoài chơi, bây giờ sao lại chất vấn ngược lại tôi thế."

"Vì em ạ?" Hai mắt Túc Tinh Dã sáng rỡ, có đóa hoa phảng phất nở rộ ở trong tim, vui vẻ suýt chút nữa là nhảy cẫng lên tại chỗ, "Em biết rồi tiến sĩ Bạch, anh không thích Tiêu Quân, tốt quá! Vậy là anh ta bị loại rồi."

Bạch Yến Thừa nâng cánh tay lên, gõ nhẹ đuôi đũa vào đầu cậu, "Đây là chuyện giữa tôi và giám đốc Tiêu, cậu vui vẻ cái gì?"

"Bởi vì em thích mà!" Túc Tinh Dã đang sướиɠ rơn cả người, kịp phản ứng lại đã muộn rồi.

Nụ cười trên môi cậu từ từ thu lại, môi mỏng chu lên, cúi đầu kéo khăn trải bản, thật sự không dám nhìn biểu cảm của Bạch Yến Thừa.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Yến Thừa, trong nét dịu dàng có xen lẫn nóng bỏng đang thăm dò cả người cậu khiến cho hơi nóng xông thẳng từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu.

Hai người không nói tiếng nào, mà bất ngờ thay, bọn họ im lặng nhưng không hề lúng túng.

Rất lâu sau, Bạch Yến Thừa mới lên tiếng phá vỡ im lặng, dùng giọng người lớn khuyên bảo đứa nhỏ nói: "Tinh Tinh, đừng nói bậy bạ."

Túc Tinh Dã ghét nhất là giọng điệu này của anh, rõ ràng nó có thể kéo xa khoảng cách của hai người, cậu tức giận ngẩng đầu phản bác: "Em không thể thích anh sao?"

"Thích ai là quyền tự do của cậu." Có vẻ Bạch Yến Thừa không chiếm nhiều ưu thế trong phương diện này.

Đồng thời anh cũng tò mò vì sao Túc Tinh Dã đột nhiên từ đàn em mềm mại dịu ngoan biến thành con thú nhỏ hùng hổ dọa người, không khỏi hoài nghi cậu đã ăn trộm gan báo.

Lời bày tỏ của chàng trai cũng không khiến cho Bạch Yến Thừa quá ngạc nhiên, dù sao anh đã đoán ra từ lâu rồi, chỉ là vì đối phương thay đổi trong thời gian ngắn làm anh cảm thấy mới lạ thôi, từ sơn trang về đến đây cậu thật sự giống như bị đánh tráo vậy

Túc Tinh Dã không để cho anh suy nghĩ nhiều, trợn tròn mắt tra hỏi: "Anh Yến Thừa, anh nói cho em biết đi, em có thể thích anh không?"

Giống như giọng đòi nợ, ai không biết còn tưởng cậu muốn ăn thịt người.

Ánh mắt nhìn người nọ của Bạch Yến Thừa toát ra vẻ kinh ngạc, anh suy nghĩ một chút, giọng lộ ý cười: "Tinh Tinh, tôi vẫn luôn xem cậu là em trai, cũng đã đồng ý với giáo sư Nghiêm là sẽ chăm sóc cậu thật tốt, tuyệt đối không nuốt lời."

"Hỏi một đằng đáp một nẻo." Túc Tinh Dã thở mạnh.

Bạch Yến Thừa không biết làm sao, thở dài một tiếng: "Xin lỗi, tôi không thể trả lời cậu."

Lời này nằm trong dự đoán nhưng Túc Tinh Dã vẫn thấy vô cùng mất mát, một luồng không khí thê lương dạy dọc suốt toàn thân cậu khiến cho xương cốt tê liệt muốn ngã xuống.

Cậu rũ vai, trong con ngươi dấy lên ngọn lửa liều lĩnh, thấp giọng nói: "Anh có nói như vậy em cũng không buông bỏ đâu, chúng ta chỉ vừa tiếp xúc, anh không thích em cũng là chuyện bình thường, dù sao em vẫn có thể theo đuổi anh mà, em có cả đống thời gian đó."

Bạch Yến Thừa không ngờ cậu lại cốc chấp như vậy, dở khóc dở cười nói: "Tinh Tinh, tôi có gì tốt đâu, không đáng để cậu làm như vậy."

"Ở trong lòng em anh chính là người tốt nhất, có một không hai!" Túc Tinh Dã rất giống fan cuồng đu ngôi sao, không cho phép người khác nói thần tượng của mình không tốt dù chỉ một chút.

"Cậu đừng để bị gói tẩy não của trường học làm ảnh hưởng." Bạch Yến Thừa không sợ hình tượng lạnh lùng của mình sụp đổ, nóng lòng tự thanh minh cho mình, "Tôi rất khác với tôi trong tin đồn, cũng chỉ là một người bình thường thôi, ai là người đã tiêm nhiễm cho cậu những suy nghĩ không đáng tin đó, cậu nên đi tìm kẻ đó tính sổ."

"Là tự em..."

Túc Tinh Dã mím môi, lắc lắc đầu, rõ ràng là không muốn tiếp tục cùng anh tranh luận, giọng nói lại vô thức mềm mại: "Anh sẽ không đuổi em đi chứ."

"Sao có thể." Bạch Yến Thừa không nhẫn tâm đến vậy, "Tinh Tinh muốn ở đây đến bao giờ thì cứ việc ở."

Dù gì tháng sau anh cũng phải đi Tây Bắc công tác, trong khoảng thời gian ngắn không về được, đến lúc đó Túc Tinh Dã ở một mình thấy chán rồi sẽ tự về nhà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Yến Thừa đột ngột sinh ra cảm giác trống trải, không khỏi ngước mắt nhìn chàng trai đối diện.

Vẻ ấm ức trong đáy mắt của Túc Tinh Dã đã chạy sạch rồi, nụ cười lại xuất hiện trên môi, vui vẻ tưng tưng nói: "Chỉ cần anh không chê em phiền, còn chịu cho em ở lại, vậy là em yên tâm rồi!"

Nói xong đứng bật dậy, ném đũa lên bàn định chạy.

Muốn chạy à?

Hôm nay không ngoan gì cả, phải nghiêm khắc trừng trị.

Bạch Yến Thừa lên tiếng gọi người quay lại: "Tinh Tinh, đến lượt em rửa chén."

Túc Tinh Dã dừng bước, ngạc nhiên quay đầu, bĩu môi một cái tự như mèo lười: "Rửa thì rửa."

==

Min: Một cú đối xưng hô mở màn cho ngày tháng vờn nhau của đôi troẻ:3