Chương 6

“Hơn nữa, tốt hơn hết cậu….không cần lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên người tôi” Lục Vô Túy nói tương đối uyển chuyển “Cậu có thể hiểu không?”

Đôi khi Giang Hoài có thể không hiểu những lời nói trực tiếp, chứ đừng nói đến những lời như vậy.

Cậu mơ hồ chớp mắt nói: “Tôi không thể sinh con?”

Hảo gia hỏa.

Lục Vô Túy phát hiện rằng mỗi lần mình nói chuyện với Giang Hoài, họ dường như có sự chênh lệch múi giờ.

Thường thì khi nói xong câu này, Giang Hoài mới phản ứng lại câu trước.

Lục Vô Túy nói: “Đúng vậy, chúng ta không có khả năng có con.”

Giang Hoài cúi đầu, chậm rãi nói “ồ”.

Lục Vô Túy cho rằng cậu cảm thấy mất mát vì không sinh con được.

Giang gia cũng không biết dạy cho cậu ta cái suy nghĩ gì nữa, dẫn tới Giang Hoài một người đàn ông thực sự có thể nghĩ rằng mình có thể sinh con.

Vừa rồi hắn còn tức giận, cho rằng Giang Hoài giả điên giả ngu ngốc.

Nhưng nghĩ lại một chút, Giang Hoài rõ ràng là bị Giang gia lừa dối.

Hắn không biết chính là, Giang Hoài đối với chuyện mình có thể sinh con hay không, không có cảm giác gì quá lớn .

Bởi vì Giang Hoài chưa từng tiếp xúc với phương diện này, sự hiểu biết của cậu về phương diện này giống như một tờ giấy trắng.

Theo quan niệm của cậu, chỉ cần là kết hôn, đứa bé sẽ tự nhiên đến.

Như vậy, khi Giang phu nhân nói với cậu rằng khi cậu kết hôn với một người đàn ông, khi đó cậu sẽ có con, cậu cũng tin điều đó.

Nhưng bây giờ Lục Vô Túy nói rằng không phải như vậy, cậu là đàn ông nên không thể sinh con.

Là vậy sao?

Quan niệm của Giang Hoài đã bị ảnh hưởng.

Đối với việc dồn quá nhiều tinh lực vào Lục Vô Túy —— nếu không phải cậu đập vỡ bình hoa của Lục Vô Túy, cậu cũng sẽ không thể chủ động nói chuyện với Lục Vô Túy.

Nếu điều kiện cho phép, cậu thậm chí có thể một hai năm đều không chủ động cùng bất luận kẻ nào nói chuyện.

Tuy nhiên, lúc này Lục Vô Túy cũng không biết rõ về cậu.

Nói trắng ra là, hai người còn không thân.

Lục Vô Túy xác nhận rằng cách suy nghĩ của cậu thực sự khác với người thường, chắc hẳn đã đem cậu xếp vào nhóm người đơn thuần, ngây thơ và dễ bị lừa gạt.

Nhưng mà kỳ thật, cũng không có.

Cuộc trò chuyện trên xe hơi này kết thúc với việc Giang Hoài nhận ra rằng “hóa ra mình không thể có con” cùng lo lắng của Lục Vô Túy “Nếu như cậu ta đặt cảm tình trên người mình thì nên làm cái gì bây giờ” mà kết thúc.

Xe sẽ đưa Lục Vô Túy đến công ty, tiện đường đưa Giang Hoài trở về Lục gia.

Khi xuống xe, Lục Vô Túy ngăn Giang Hoài lại “Chuyện kết hôn … cậu đã nghĩ đến chưa? Nếu chưa nghĩ ra, thật ra có thể đợi một chút.”

Hắn ý thức được mối quan hệ của Giang Hoài và Giang gia không đủ tốt đến mức có thể cho Giang gia làm chủ chuyện trọng đại của cuộc đời cậu.

Nói trắng ra, Giang Hoài chính là một quân cờ.

Lục Vô Túy còn chưa có đê tiện đến mức, cần phải lợi dụng một tên ngốc nhỏ.

Thái độ của Giang Hoài thản nhiên đến không ngờ"Tôi đều có thể."

Dù sao nếu không gả cho Lục Vô Túy, cũng phải gả cho người khác.

Hơn nữa còn thiếu Lục Vô Túy nhiều tiền như vậy, nếu tìm không thấy hắn, phải trả lại như thế nào?

...... Giang Hoài có lẽ là người duy nhất đang nợ nần chồng chất mà vẫn lo không tìm thấy chủ nợ.

Lục Vô Túy sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi ."

Cứ như vậy, xe ở trước mặt Giang Hoài biến mất.

Giang Hoài lấy điện thoại di động ra, hôm nay Chu Tiểu Ngải đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.

[ Điềm Điềm! Hôm nay Triệu giáo sư đến trường của chúng ta để diễn thuyết, cậu có đến không? ]

[Còn có triển lãm tranh Mộc hệ , hôm nay phòng tranh của bọn họ hẳn là khai trương, có muốn đi xem trước không? ]

Giang Hoài dừng lại, nhìn biệt thự nhà họ Lục trước mặt, nhắn lại: [Đi. ]

Về phần có nên nói cho Lục Vô Túy hay không.

Lục Vô Túy hẳn là sẽ không để ý những việc này đi?

Triệu giáo sư là một giáo viên nổi tiếng mà cậu tương đối thích và nội dung các bài giảng của ông thiên về dòng ý thức.

Nhiều người phàn nàn rằng lớp của giáo sư này tối nghĩa và khó hiểu, nhưng Giang Hoài nghe tới thập phần nhẹ nhàng.

Chu Tiểu Ngải ngồi bên cạnh Giang Hoài, nhìn vào cuốn sách của chính mình.

Cậu ta và Giang Hoài là bạn tốt của nhau, học cùng nhau từ thời trung học, sau đó họ là bạn tốt của nhau và được nhận vào cùng một trường đại học.

Thời trung học, mối quan hệ giữa hai người tương đối thuần khiết.

Chờ tới đại học, mọi thứ đã thay đổi một chút.

Trong các trường nghệ thuật, rất nhiều sinh viên có xu hướng tìиɧ ɖu͙© đều tương đối tùy ý, tỷ lệ đồng tính ở nam càng cao.

Ngoại hình của hai người đều rất vượt trội, cả ngày lại như hình với bóng, những người khác luôn cho rằng họ là một cặp.

Mặc dù họ thực sự là những người bạn trong sáng.

Nhưng cố tình hai bên hoàn toàn không hề hay biết.

Chỉ cần những lời đồn đại không truyền đến tai họ, bọn họ liền không biết có chuyện này.

Nhìn từ chính diện, Chu Tiểu Ngải cũng không hổ là bạn tốt của Giang Hoài, thần kinh phản ứng cũng giống hệt bạn mình.

Bất quá, Giang Hoài đối với xu hướng tính dục của mình tương đối mơ hồ, nhưng Chu Tiểu Ngải là một chàng gay thực sự.

Với thần kinh của Giang Hoài, nếu biết chuyện này khẳng định là Chu Tiểu Ngải chủ động nói cho cậu.

Khi cậu ta nói với Giang Hoài, Giang Hoài chỉ kinh ngạc một chút.

Mà Chu Tiểu Ngải càng thêm kinh ngạc "Cậu không biết sao?"

Giang Hoài hỏi ngược lại "Tôi có nên biết không?"

Chu Tiểu Ngải cảm thấy thực thần kỳ, bởi vì ngày thường y hay làm một số động tác linh linh, nhưng Giang Hoài không nghĩ rằng điều đó là bất thường chút nào.

Y đành phải đỡ trán nói: "Tớ thực sự không có biện pháp với cậu luôn ấy".

Nhưng y đối với Giang Hoài trì độn, không có ý xem thường.

Đây là một trong những lý do tại sao cả hai có thể trở thành bạn thân.

Cuối cùng sau khi tiết học cũng kết thúc, Chu Tiểu Ngải vỗ vỗ lòng bàn tay "Được rồi, cuối cùng cũng có thể đi xem triển lãm nghệ thuật."

Y đến lớp hoàn toàn vì đi học với Giang Hoài.

Trên đường đến triển lãm, Chu Tiểu Ngải cùng Giang Hoài đã trao đổi thông tin về khoảng thời gian này.

"Cậu biết không, kỳ thật bức tranh cậu vẽ lần này thực ra không đúng với chủ đề của bọn họ, bất quá nghe bọn họ nói ông chủ bên này phi thường thích tranh của cậu, nên đều giữ lại, vui vẻ không?"

Giang Hoài xấu hổ mím môi gật đầu "Ừ."

Triển lãm Nghệ thuật Mộc hệ là một trong những triển lãm nghệ thuật được yêu thích nhất gần đây.

Trưng bày những bức tranh của chính mình trong triển lãm này chắc chắn sẽ được hấp thụ ánh sáng* rất nhiều.

*nhiều người biết hơn.

Chu Tiểu Ngải cũng vui mừng cho cậu, "Tôi đoán chính là vậy."

Bọn họ vừa nói vừa đi, đã tới cửa triển lãm tranh rồi .

"Tớ nghe nói ông chủ này đã hết lời khen ngợi sau khi xem tranh của cậu, trợ lý của ngài ấy thậm chí còn đến gặp tớ để hỏi thông tin liên lạc của cậu" Chu Tiểu Ngải nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, ngày hôm qua tớ còn chưa nói xong, chính là muốn nói chuyện này ."

Giang Hoài đáp ứng, lấy điện thoại di động ra, đẩy thông tin liên lạc cho Chu Tiểu Ngải.

Chu Tiểu Ngải nói "Ông chủ này tên là Đào Ra Nam, cậu ghi tên lại đi......"

Đào Ra Nam tại sao nó lại quen tai đến vậy?

Giang Hoài đã thêm một ghi chú vào tay.

Cậu cau mày ngẩng đầu, đúng lúc này phía sau Chu Tiểu Ngải có một người bước xuống xe chậm rãi tiến lại gần bọn họ.

Giang Hoài đóng máy - cậu nhớ ra.

Đào Ra Nam chính là là người đã kết hôn với cậu trong hai năm ở kiếp trước.