Chương 3: Là 书 không phải 苏

Con nít ngủ say thường khó gọi dậy, chúng thường thích nằm ở trên giường ngủ nướng, nhưng Thời Ly thì khác. Sau khi bị mẹ đánh thức, bé không còn cuộn mình vào chăn nữa mà mơ màng ngồi dậy, gục đầu, dụi mắt.

Bộ đồ ngủ khủng long nhỏ có mũ trùm đầu, như quả bóng nhỏ trong cũi, nhìn giống như khủng long nhồi bông thật vậy, đầu nhỏ gục xuống, rõ ràng là rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tỉnh dậy, cái đuôi nhỏ uể oải rũ xuống.

Sau khi được ôm xuống đất, bé tự mình kéo ghế nhỏ vào trong phòng tắm.

Hướng Hiểu Ảnh đang nặn kem đánh răng cho Ly Ly, vừa quay đầu đã thấy một chú khủng long nhỏ đang kéo ghế đẩu đứng bên chân bà.

Cậu thậm chí còn không thể mở nổi mắt, mơ hồ nhận lấy cốc rửa mặt mà mẹ đưa cho, ngậm bàn chải đánh răng vào miệng.

Hướng Hiểu Ảnh lấy khăn mặt đã ngâm nước ấm ra vắt khô, sau đó giúp Ly Ly lau mặt khi cậu đã tự đánh răng xong.

“Mẹ, con tự làm được ~

Vì bị lau bằng khăn mặt mềm mại, đầu nhỏ của Thời Ly cũng lắc lư theo, âm cuối hơi hơi cao lên.

Hướng Hiểu Ảnh nói “Được rồi”, nhìn Thời Ly tự lau mặt sạch sẽ, sau đó giặt lại khăn một nữa rồi mới treo lên.

Rõ ràng hôm qua còn cần bà đánh răng giúp, hôm nay lại có thể tự mình làm mọi thứ.

Bà tự hỏi có phải sáng nay Ly Ly ngoan ngoãn như vậy là vì tối qua không uống thuốc hay không, nhưng những lời của bác sĩ Trần vẫn văng vẳng bên tai bà, mãi không biến mất.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thời Ly thay bộ đồ ngủ khủng long ra, mặc vào quần yếm màu vàng có thỏ bông ở đằng trước rất hợp với chiếc ba lô nhỏ của cậu.

Đã quá muộn để ăn sáng, bởi vì Hướng Hiểu Ảnh còn phải vội đến phim trường, hôm nay bà muốn tự mình đưa Thời Ly đến trường, bà bỏ vào ba lô nhỏ của Ly Ly một bình sữa đã được pha sẵn cùng mấy cái bánh mì, rồi mới ôm người để vào xe.

Thời Ly ngồi trên ghế an toàn dành riêng cho trẻ em trên ô tô, ôm ba lô nhỏ của mình, lấy bữa sáng mà mẹ đã chuẩn bị ra, vừa uống sữa vừa bối rối hỏi: “Mẹ, con chưa lấy tố tố theo.”

Cậu dừng uống sữa, sửa lại phát âm đúng: “Là sách sách”

Trong ba lô của cậu ngoại trừ đồ ăn vặt thì không có gì hết, trống trơn, ký ức tuổi thơ quá xa xôi, mơ hồ, Thời Ly thoáng nhớ tới kiếp trước, Omega từ nhỏ đã phải học cách bảo vệ tuyến thể của mình như thế nào.

Hướng Hiểu Ảnh sửng sốt một lúc: “Chị Phương ơi, nhà trẻ cũng phát sách giáo khoa hả?”

Chị Phương ngồi ở ghế phụ cũng sửng sốt: “Hình như không có, Ly Ly mới ba tuổi, răng còn chưa mọc hết nữa là.”

Thời Ly mơ màng nhớ kỹ.

Trường mẫu giáo ở thế giới bình thường không có sách giáo khoa để học.

Ngay sau đó, Thời Ly lập tức được trải nghiệm qua một ngày ở trường mẫu giáo, cầm bút màu vẽ tranh cả buổi sáng, bên tai toàn là tiếng trẻ con ríu rít, lúc thì la hét, lúc thì hát hò.

Thời Ly bị ồn ào cả một buổi sáng, ánh mắt đều đờ đẫn.

Sau khi rửa tay vào buổi trưa, cô giáo Tiểu Lương được dặn dò riêng, đã pha cho Ly Ly một bình sữa, sau khi đợi cậu uống xong, liền đưa đi ngủ.

Nhưng sau khi Thời Ly ngủ không lâu đã bị đánh thức, bởi vì thật sự sẽ có một vài đứa nhỏ không nghe lời, lẻn ra ngoài chơi vào giờ nghỉ trưa rồi lại bị bắt về!

Buổi chiều là thời gian đặc biệt dành cho hoạt động ngoài trời, Tiểu Li đứng sang một bên nhìn lũ trẻ chạy nhảy điên cuồng trong khu đồ chơi dưới ánh mặt trời, rồi chậm rãi lùi lại hai bước.

Trượt cầu trượt, quá trẻ con.

Khung leo trèo, quá tốn sức, nhìn thôi cũng thấy mệt.

Cậu nhớ rằng khi cậu còn học mẫu giáo, tất cả những đứa trẻ Omega xung quanh đều chơi trò thay quần áo cho búp bê.

Vì vậy, khi cô giáo Tiểu Lương dẫn đầu một đám con nít chạy quanh, chơi trò chơi diều hâu quắp gà con, đột nhiên phát hiện ra thiếu mất một đứa.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy Ly Ly đang ngồi dưới một bóng cây.

Mái tóc đen buông xõa trên gò má tuyết trắng, thậm chí còn tháo thỏ bông trên quần yếm ra, ôm nó vào lòng, ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Quá yên tĩnh.

Yên tĩnh giống như đang sống ở một thế giới khác.

“Cô ơi, cô ơi! Lại bắt chúng em đi!” Thấy cô giáo Tiểu Lương không nhúc nhích, bọn trẻ bắt đầu la hét.

Sau đó, cô giáo Tiểu Lương mới nhìn đi chỗ khác, đè nén lo lắng trong lòng, tiếp tục trò chơi.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quan sát, để tránh làm cho đứa nhỏ rất ít khi an tĩnh như Ly Ly chịu kích động.

Nhưng ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba...

Ly Ly cứ như vậy, ở một mình một chỗ, không nói chuyện với người khác, ngoại trừ ngẩn người ra, cậu không tham gia bất kỳ trò chơi nào.

Cô giáo Tiểu Lương cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, gọi điện cho mẹ của Thời Ly và giải thích tình hình: “Ly Ly dường như không thích ở nơi có đông người.” Cô hơi tạm dừng: “Mấy hôm nay em ấy xác thật là rất ngoan, rất nghe lời, không có làm ồn quậy phá khi ăn hoặc ngủ trưa.”

“Nhưng có chút yên tĩnh quá.”

“Chị Ảnh? Chị Ảnh!”

Hướng Hiểu Ảnh bừng tỉnh hoàn hồn, nhìn trợ lý đang gọi mình, bấm mấy lần mới cúp được điện thoại, đứng dậy nhìn xung quanh: “Chị Phương đâu?”

Trợ lý nói: “Để em gọi chị ấy.”

Hướng Hiểu Ảnh đứng dậy, bà mới vừa trang điểm được một nửa, còn chưa kịp tô son, sắc mặt có chút tái nhợt: “Không cần, cứ nói với chị ấy, chị đi đón Ly Ly tan học.”

Trợ lý nhìn đồng hồ: “Chị Ảnh, chị nhớ lộn giờ rồi, bây giờ mới là buổi trưa thôi, một lát chị còn có cảnh phải quay nữa, bối cảnh đã chuẩn bị xong hết rồi —”

Hướng Hiểu Ảnh ngắt lời: “Không quay nữa, cô nói với đạo diễn là hôm nay chị có việc phải làm, cứ vậy đi.”

Dứt khoát gọn gàng.

Trợ lý còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hướng Hiểu Ảnh đã quay người rời đi.

Trong xe bảo mẫu.

Hướng Hiểu Ảnh lật danh bạ trên điện thoại di động của mình vài lần trước khi tìm thấy dòng chữ “Bác sĩ Trần”: “Bác sĩ Trần, chiều nay anh có rảnh không?”

“Tôi có thể đưa Ly Ly đến đó bây giờ được không?”

May mắn thay, hôm nay bà đang quay phim ở Bắc Kinh, không bay đến Hải Thị, trường mẫu giáo Kinh Nhã cũng được xây gần trung tâm thành phố, không đến một tiếng, Hướng Hiểu Ảnh đã xuất hiện ở cổng trường mẫu giáo.

Lúc này, Thời Ly còn đang cầm một quyển truyện cổ tích vừa tìm được ở khu đồ chơi, chậm rãi đọc.

Cuốn sách cổ tích ghép vần đối với người đã quên mất một số chữ như Thời Ly rất hữu ích, phần lớn trí nhớ của cậu đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù, chỉ có khi nhìn thấy mới có thể nhớ tới — thì ra nó là như thế này.

Thỏ bông đi kèm với quần yếm đã bị lấy ra từ hai ngày trước, mỗi ngày Thời Ly đều cầm nó đến trường, chơi cùng rất vui vẻ, còn sẽ lẩm bẩm hỏi: “Thỏ con, em có hiểu không?”

Khi Hướng Hiểu Ảnh đến, tình cờ nhìn thấy hình ảnh Ly Ly đang ngồi một mình trong góc nhỏ, trò chuyện một mình với thỏ bông.

Ở phía bên kia, những đứa trẻ bình thường đang tranh nhau xếp hàng để chơi cầu trượt.

Nàng không khỏi lui về phía sau hai bước.

Cô giáo Tiểu Lương lo lắng: “Mẹ Thời Ly, chị không sao chứ?”

Hướng Hiểu Ảnh lắc đầu và gượng cười: “Tôi không sao, nóng quá, tôi hơi say nắng.” Cô đỡ chiếc kính râm trên mặt: “Tôi đưa Ly Ly về trước vậy.”

Cô giáo Tiểu Lương gật đầu và vẫy tay: “Ly Ly.”

Thời Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đứng bên cạnh cô giáo Tiếu Lương, hai mắt lập tức sáng lên, lại chớp chớp mắt không dám xác định.

Phái mất một lúc mới lon ton chạy tới, ôm lấy chân người lớn, ngẩng mặt lên: “Mẹ?”

Hướng Hiểu Ảnh bế Ly Ly lên, gật đầu chào cô giáo Tiểu Lương, quay người rời đi: “Ly Ly nè, hôm nay mẹ sẽ dẫn con đến một nơi, nhưng con phải hứa với mẹ, sau khi đến sẽ không chạy lung tung như lần trước nữa.”

“Nếu không tìm thấy con mẹ sẽ rất lo lắng”

Thời Ly ngoan ngoãn gật đầu: “Ly Ly sẽ ngoan.”

Cậu được bế lên xe không bao lâu, đã thấy mẹ cậu nghe điện thoại: “Chị Phương?”

“Ừm”

“Được, chị lại đây đi.”

Không biết đang nói gì, cuộc gọi kết thúc rất nhanh chóng.

Tới khi xuống xe, nhìn thấy chị Phương đứng đợi ở bậc thềm, Thời Ly mới nhận ra rằng mình được dẫn vào một tòa nhà cao tầng.

Sau khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, cậu mới chậm chạp hỏi: “Mẹ, Ly Ly bị bệnh sao?”

Cậu không hỏi đây có phải bệnh viện không? có đến gặp bác sĩ không? Mà chỉ hỏi có phải cậu bị bệnh không?

Ly Ly đôi khi có vẻ phản ứng rất chậm chạp, nhưng trong thâm tâm Hướng Hiểu Ảnh biết rằng con mình không ngu ngốc.

Phòng khám tâm lý tư nhân dù không có logo của bệnh viện, cũng đủ biết đây là đâu.

Bước chân của Hướng Hiểu Ảnh chậm lại, rồi đột ngột dừng lại: “Ly Ly không bị bệnh, là lỗi của mẹ.”

Chị Phương không thể không nói: “Đừng nhận hết trách nhiệm về mình.”

Nhưng Hướng Hiểu Ảnh nói: “Tới rồi.”

Thời Ly được dẫn vào bên trong.

Điều đáng ngạc nhiên là bên trong không có mùi thuốc khử trùng, có mùi giống nến thơm, là hương thơm ngọt ngào và ấm áp nhưng rất nhẹ.

Nội thất bên trong rất đơn giản, ở giữa có ghế sô pha mềm mại, mấy cái gối mềm, thú nhồi bông, thậm chí còn có ô tô đồ chơi.

Thời Ly không khỏi nhìn thoáng qua một con gấu trắng nhỏ trong đám thú nhồi bông, một giây sau, con gấu đó đã được cầm lên để vào lòng cậu.

Một thanh niên tuấn tú ngồi xổm ở trước mặt cậu: “Ly Ly thích cái này sao?”

Thời Ly gật đầu: “Con chơi được không?”

Bác sĩ Trần mỉm cười: “Đương nhiên.”

Nụ cười của anh ấy rất thu hút, ngũ quan cũng di chuyển theo nụ cười, cầm gấu nhỏ trong tay, mức độ thân thuộc của Thời Ly với vị bác sĩ mà cậu không quen biết này cũng nhiều hơn trước.

Hướng Hiểu Ảnh bị chị phương lôi ra ngoài.

Thời Ly liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, có chút bất an ôm gấu nhỏ trong tay, nhưng chiếc gối sau lưng và chiếc ghế sô pha mềm mại mà cậu đang ngồi lại cho cậu cảm giác khá an toàn.

Bác sĩ Trần nói: “Chú nghe mẹ của Ly Ly nói rằng gần đây Ly Ly có vẻ hơi không nghe lời”

Thời Ly cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Không có, mẹ và dì đều nói, Ly Ly ngoan. “

Bác sĩ Trần: “Thật sao? Vậy tại sao cô giáo Tiểu Lương lại nói rằng con ở nhà trẻ không chịu chơi với các bạn?”

Thời Ly bối rối mím môi, nhưng vẫn nói sự thật: “Bởi vì những trò chơi đó quá ngu ngốc.”

“Những đứa trẻ khác cũng ngu ngốc.”

Giống như ông cụ non, nói có sách mách có chứng.

Nếu có thể, Thời Ly thà ở nhà chứ không đi nhà trẻ, nhưng mà như vậy, mẹ sẽ không vui.