Chương 4

Chúc Chúc nhận lấy vật thể nhìn vừa trắng vừa non này bằng đôi tay nhỏ. Cô bé dùng ngón tay bóp thử một cái, thấy nó mềm mềm.

Vì thế, Chúc Chúc mở cái miệng nhỏ ra cắn một miếng lớn trứng luộc, sau đó mắt cô bé sáng lên, nhanh chóng bỏ hết phần còn lại vào trong miệng.

Hai bên má của cô bé phồng lên giống như một con chuột hamster nhỏ đang giấu đồ ăn.

Cố Thanh Diên nhìn em gái đang hạnh phúc ăn trứng luộc đến mức không nghe thấy lời của anh ấy nói thì lắc đầu, đúng là không làm gì được cô bé mà.

Cố Thanh Diên lấy ly đựng sữa ấm đẩy đến trước mặt em gái, nhắc nhở: “Chúc Chúc, nhớ uống sữa, uống sữa thì mới cao lên được.”

“Sữa?”

Đôi tay mũm mĩm của Chúc Chúc cầm ly nhỏ, nhìn thứ màu trắng được gọi là “sữa” ở trong, cô bé nhấc ly lên uống một ngụm, đôi mắt to bỗng lớn thêm vài phần.

Sữa này ngon quá!

Cô bé đổ sữa “ừng ực” vào trong miệng, một hơi đã uống hết sữa, uống xong cô bé không tự chủ được mà ợ ra mùi sữa.

“Ợ~ vẫn muốn uống.”

Chúc Chúc để ly trống đến trước mặt chị hai, cô bé thấy một ly sữa lớn ở chỗ chị hai.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang liếʍ môi vì chưa uống đủ: “Chúc Chúc, sữa không thể uống nhiều được.”

“Chị hai, sữa~”

Chúc Chúc nghe thấy chị hai nói không được uống nhiều “sữa”, cô bé chớp đôi mắt to, bắt đầu làm nũng.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang làm nũng, thở nhẹ một hơi: “Được rồi, chỉ được uống nửa ly thôi.”

“Chị hai tốt nhất luôn.” Đôi mắt của Chúc Chúc cong lên, vô cùng vui vẻ.

Cố Thanh Uyển chia sữa cho em gái xong, để một cái bánh bao thịt vào trong dĩa của cô bé: “Chúc Chúc, ăn bánh bao đi, không ăn thì sẽ nguội đó.”

“Ừm ừm.”

Chúc Chúc dùng hai tay cầm món ăn trắng trắng tên là “bánh bao”, cô bé bóp nó thì thấy rất mềm mại.

Tay của cô bé bẻ bánh ra làm hai, lấy cái thơm thơm ở bên trong ra rồi để cái “vỏ” màu trắng sang một bên, bắt đầu ăn cái thơm thơm đó.

Cố Thanh Diên: “???”

Cố Thanh Diên thấy em gái xé bánh bao ra chỉ ăn nhân thịt bên trong, anh ấy nghi hoặc mà hỏi: “Chúc Chúc, sao em chỉ ăn nhân bên trong, không ăn vỏ bánh bao bên ngoài?”

“Vì anh lớn vừa nói cái vỏ bên ngoài không ăn được.” Chúc Chúc nghiêm túc nói.

Cô bé nghĩ nếu phải bóc vỏ của “trứng luộc” vậy thì cũng phải bóc vỏ “bánh bao”.

Cố Thanh Diên: “!!!”

Cố Thanh Diên nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc của em gái, đúng là khóc cười không xong.

Anh ấy nhếch miệng: “Chúc Chúc, không phải món ăn nào cũng phải bóc vỏ đâu, vỏ của bánh bao có thể ăn được, em nếm thử xem.”

Cái tay nhỏ của Chúc Chúc cầm cái “vỏ bánh bao” màu trắng lên, cắn một miếng thấy mềm mềm, mắt cô bé cong lên rồi đánh giá: “Ngon lắm.”

Cố Thanh Diên nhìn bé đáng yêu đã bắt đầu gặm bánh bao xong thì bắt đầu ăn bữa sáng của mình.



Sau khi Cố Thanh Diên ăn xong bữa sáng mới nhìn thời gian.

Anh ấy thấy chắc đã đến giờ em ba tỉnh giấc nên mới đứng dậy đi sang một bên gọi điện thoại cho em ba.

Tối hôm qua, em ba nói với Cố Thanh Diên là mình đi sinh nhật bạn. Lúc tiệc sinh nhật kết thúc thì đã khá muộn nên cậu dự định sáng hôm sau mới về.

Cùng lúc đó, trong đầu Chúc Chúc vang lên âm thanh kỳ lạ.

“Ting.”

“Kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ phụ.”

“Nhiệm vụ phụ 1: Ngăn nữ phụ đã sống lại hấp thụ khí vận của anh lớn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được cộng 2 điểm.”