Chương 13: Cần gọi ông xã không?

Bên này, bước cuối cùng của đăng ký kết hôn đã xong, sau khi thông tin cá nhân được làm mới, tình trạng hôn nhân trong thông tin của Bạch Thần đã thay đổi thành kết hôn.

Bạch Thần liên tục phóng to giấy chứng nhận điện tử để xem, theo Tạ Ý Lẫm bước lên xe, ở ghế trước, Tiêu Lăng quay đầu nhìn về phía bọn họ... chủ yếu là nhìn Tạ Ý Lẫm, mở miệng hỏi: ""Điện hạ, bây giờ đi đâu?""

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Omega đang nghiên cứu giấy chứng nhận, người bên cạnh dường như có chút nhận ra, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nói: ""Điện hạ?""

Ngón tay Tạ Ý Lẫm chạm vào chốt an toàn của ghế bên cạnh, ánh mắt chuyển hướng.

Omega chớp mắt, ngập ngừng, có chút nghiêm túc hỏi: Anh cần…”

""Gọi anh là ông xã không?""

Ông, ông xã?

Phụt!

Chỗ ghế ngồi phía trước, Tiêu Lăng đang bận rộn bớt chút thời gian uống ngụm nước bây giờ lại mạnh mẽ phun ra.

“Khụ khụ khụ!!!”

Cậu ta ho khan kịch liệt, nhanh chóng xua đi bầu không khí kỳ quái vừa mới được tạo nên trong xe. Tiêu Lăng chật vật rút khăn giấy lau quần áo, một giây sau, Omega dường như cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Thật ra...”

“Ngài gọi tôi là em yêu cũng được.”

Cậu là diễn viên, cậu có thể!

“... Khụ khụ khụ khụ!!!”

Tiêu Lăng ho khan càng lớn tiếng.

Hết lần này tới lần khác, biểu cảm trên mặt Bạch Thần rất vô tội, giống như cậu không biết chính mình vừa hỏi vấn đề gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều nhìn về phía Tạ Ý Lẫm, nhìn phản ứng của anh.

Alpha... có vẻ không có phản ứng gì.

Cả người anh vẫn lạnh lẽo, đôi mắt màu xám nhạt vẫn như trước. Tạ Ý Lẫm dời công tắc chưa mở ra, mười ngón giao nhau đặt trên đùi, lạnh lùng nói: “Không cần.”

“Ồ...”

Bạch Thần lại còn có chút mất mát.

Cậu cũng chưa từng quay cảnh tình cảm, còn tưởng rằng có thể thừa dịp cơ hội này để luyện diễn xuất - - dù sao, cậu vừa bị hắc toàn mạng, nói không chừng sẽ bị “Làm lạnh” một thời gian ngắn, không có cách nào quay phim tiếp.

Chẳng qua. quên đi, không cần phát huy cũng không sao, dù sao cũng có tiền lấy.

Bên trong xe khôi phục vẻ yên tĩnh, Tạ Ý Lẫm nói điểm đến, sau đó nhìn về phía Bạch Thần: “Tối nay, Cung Vô Ưu có một yến hội.”

“Cung Vô Ưu?”

Bạch Thần không nhịn được kinh ngạc.

Đó là tên gọi chính thức của hoàng cung đế quốc.

Hoàng đế đầu tiên của đế quốc, tổ tiên Tạ Ý Lẫm từng nói: “Ta sẽ ở đây ngóng nhìn huy quang của đế quốc, an nghỉ mà không cần lo lắng. Bởi vậy mới đặt tên là Cung Vô Ưu. Nhưng thật ra, nơi này là quần thể cung điện khổng lồ chiếm cứ non nửa tinh cầu thủ đô tinh, trải qua các đời khai thác cùng hoàn thiện bất kể tiêu tốn bao nhiêu, nơi này đã là tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị, tinh mỹ tuyệt luân.

Giữa ngày hè tháng tám hàng năm, nơi này sẽ tổ chức dạ tiệc long trọng vào đêm hè. Các nhân vật nổi tiếng của đế quốc, đại biểu các giới trong xã hội, thành viên hoàng gia, quý tộc và nhân sĩ thượng lưu các loại, đều sẽ đến dự tiệc.

Người có thể đạt được tư cách tham gia tiệc tối, dù chỉ một lần cũng đủ để khoe khoang nhiều năm. Bởi vì đó là nơi xã giao cao cấp nhất đế quốc chỉ ngoại trừ tiệc tối năm mới.

Tiêu Lăng gật đầu, nhìn Bạch Thần, cười nói: “Bạch tiên sinh, ngài có lễ phục thích hợp không?”

Bạch Thần như có điều suy nghĩ, hơi nhíu mày, sau đó xấu hổ buông tay: “Tôi không có.”