Chương 17: Em là người tôi đưa tới

Cùng lúc đó, sau khi theo Tạ Ý Lẫm tiến vào, không khí trong phòng vốn đang hơi sôi lên đột ngột dừng lại.

Trong hồ nước đột nhiên rơi xuống một viên đá.

Từng tiếng kinh ngạc cùng sợ hãi vang, tựa như vũ khí sinh hóa có lực sát thương cực lớn, tất cả mọi người, một vòng lại một vòng người, cho dù có người lúc đầu không chú ý nhưng cũng bị phản ứng của đồng bạn làm cho tò mò... Nhóm Alpha sợ hãi tránh đi không dám trực tiếp đối diện, nhóm Beta dứt khoát lui bước, còn nhóm Omega...

Nhóm Omega cũng không khoa trương che miệng, kiềm chế tiếng thét muốn thoát ra.

Thanh danh của hoàng thái tử điện hạ ở đế quốc quả thực danh bất hư truyền.

Sau đó, bọn họ thuận thế chú ý tới cậu đang ở bên cạnh Tạ Ý Lẫm.

Cậu đứng với Tạ Ý Lẫm thì có hơi thấp một chút, thanh niên xinh đẹp lại tinh xảo thân hình thon dài mà cao ngất, chỉ cần đứng ở nơi đó đã là một khung cảnh tuyệt đẹp. Tạ Ý Lẫm khiến mọi người tránh xa ba thước cũng không hề lấy đi toàn bộ sự chú ý của thanh niên, mà là mơ hồ mang đến cảm giác địa vị ngang nhau, khiến cậu thu hút được không ít ánh mắt.

Sau khi trải qua sự khϊếp sợ ban đầu, Bạch Thần nghe thấy có người đang xì xào bàn tán.

“Đó là ai vậy? Sao lại đi cùng đại điện hạ?”

“Là Omega phải không, của nhà ai thế? Sao trước kia chưa từng thấy qua?”

“Chỉ sợ là tiểu quý tộc nhà ai? Chậc, chỉ nghĩ đến đám người muốn leo lên, tự cho là bản thân có thể nắm lấy cơ hội muốn một bước lên trời... Loại người này, cho tới bây giờ cũng không ít.”

“Nhưng cũng khó tránh khỏi, dù sao cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé, không biết rõ gia thế cũng là bình thường.”

“Nói không chừng chỉ là chơi đùa thôi... Vương thất cũng sẽ không cho phép một người tùy tiện gả vào...”

“Bất kể là thế nào, chúng ta cứ chờ xem, có vẻ sẽ là một vở kịch hay.”

Các nhân sĩ thượng lưu hạ giọng, trao đổi ánh mắt, ám chỉ lẫn nhau, trong không khí lưu động một bầu không khí hóng hớt vi diệu, nhưng rất nhanh đã chuyển thành bài xích. Cho dù là Tạ Ý Lẫm, hay là Bạch Thần, đều tựa hồ như không được hoan nghênh ở chỗ này.

Thế nhưng, ngại thân phận của Tạ Ý Lẫm, bọn họ cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Lễ nghĩa bề ngoài, đều rất chu toàn.

Khi đón nhận rất nhiều ánh mắt khác nhau, Omega chỉ mỉm cười, vẫn duy trì nụ cười lễ phép, Alpha ở bên cạnh đột nhiên thản nhiên nói: “Không cần để ý tới bọn họ.”

“Em là người tôi đưa tới.”

Bạch Thần nháy mắt mấy cái, gật gật đầu.

Dù đi tới chỗ nào cũng sẽ có người xung quanh hành lễ với Tạ Ý Lẫm, ngay cả Bạch Thần cũng được hưởng thụ ké một phen. Đế quốc có quy định, hoàng thái tử là trường hợp đặc biệt duy nhất có đãi ngộ giống với hoàng đế, nhưng Tạ Ý Lẫm cũng không đáp lại nhiều, giống như chuyện này đối với anh mà nói, cũng không phải là vinh quang gì.

Thái độ của người đàn ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không hợp với đại sảnh huyên náo phồn hoa. Anh không có nói chuyện cùng bất kỳ kẻ nào, chỉ mang theo Bạch Thần đứng ở bên mép bàn. Bạch Thần nhìn bốn phía, nhanh chóng cầm lấy đĩa, nĩa...

Khụ khụ, cậu thật sự rất đói bụng.