Chương 4: Không phải người xấu

Bạch Thần đột nhiên đỏ mặt.

Cậu gượng cười, lộ ra ánh mắt vừa chân thành vừa vô tội, chân thành nói lời xin lỗi:" Rất xin lỗi, gần đây tôi có nhiều cuộc gọi kỳ lạ.""

Đồng thời, Bạch Thần đưa tay ra, cố gắng làm dịu bầu không khí: ""Chào ngài, tôi là Bạch Thần.""

Cậu đảo mắt, muốn xem thử xung quanh có camera đáng ngờ nào phản chiếu không? Người đàn ông hơi cau mày, độ cong của khóe môi không thay đổi, Alpha nhìn chằm chằm vào cậu, thản nhiên nói: ""Cảm ơn, Tạ Ý Lẫm.""

Tạ Ý Lẫm?

Bạch Thần chắc chắn mình chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng lại cảm thấy quen tai.

Không phải quen thuộc như kiểu đã từng có ai đó nhắc qua với cậu, mà là..

Suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không thể nghĩ ra. Cậu vô thức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, Bạch Thần phát hiện ra màu mắt của đối phương không giống bình thường... Không phải thuần đen, mà là một màu xám tro hiếm thấy.

Điều này làm cho khí chất của người đàn ông thêm phần lạnh lùng, lãnh khốc, không giống người thật, mà giống một cỗ máy lạnh lùng được tạo từ chất vô cơ hơn.

Giọng anh cũng trầm hơn, lạnh nhạt hơn, tựa như những bông tuyết rơi trong Băng Thiên Tuyết Địa, âm thầm lặng lẽ lạnh đến tận xương tủy, ướt sũng, từ từ lan tỏa từ trong ra ngoài, khiến kẻ khác không thể động đậy được.

Dính với ""tia đóng băng"" này, Bạch Thần cảm giác bản thân mình cũng sắp bị đóng băng rồi. Cậu kiên trì, tỏ ra chuyên nghiệp, cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, lịch sự nói: ""Cảm ơn tiên sinh, ngài tìm tôi có việc gì không?""

“…”

Người đàn ông lại nheo mắt lần nữa, bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.

Bầu không khí bắt đầu kỳ quái, nhưng vào lúc này, cách cầu thang không xa, có người vội vã chạy tới: "" Đợi đã... Điện hạ!""

Điện hạ?

Bạch Thần chớp chớp mắt, nghi ngờ có phải bản thân nghe nhầm hay không. Đúng rồi, trong điện thoại đối phương tự xưng là Văn phòng đối ngoại Hoàng Gia, nói như vậy là vị Alpha trước mặt này, chí ít gì cũng là đại quý tộc có quan hệ huyết thống với Hoàng Gia?

Loại xưng hô Điện hạ này, chỉ những người có tước vị Đại công tước trở lên mới có thể được hưởng.

Chả trách.

Bạch Thần chửi thầm trong lòng, trơ mắt nhìn tên kia chạy đến chỗ mình, ăn mặc giống thợ trang điểm, hoặc là trợ lý, cũng có thể là tay sai đắc lực, tóm lại đều gần giống nhau. Chàng trai trẻ thở hổn hển chạy theo anh, lại thở hổn hển dừng lại: ""Điện hạ, ngài... ngài đi nhanh quá, với Omega chúng ta phải...”

Tạ Ý Lẫm đột nhiên lui về sau một bước, khóe môi không đổi nhếch lên: ""Đây là Bạch Thần.""

""A... Bạch Tiên Sinh.""

Chàng trai trẻ vội vàng dừng câu nói trước đó lại, tự giới thiệu: ""Tôi là Tiêu Lăng, là phó quan* của Điện hạ, công việc thứ hai của tôi là nhân viên xử lý đối ngoại Hoàng Gia.

*Phó quan: sĩ quan quân đội.

Người vừa mới gọi điện cũng là cậu ta.

Bạch Thần tiếp tục đưa tay ra, cũng không biết tại sao đối phương lại giật mình né tránh, Tiêu Lăng ho khan một tiếng: ""Bạch tiên sinh, đi vào trong nói chuyện có được không?""

Thoạt nhìn cậu ta có chút khẩn trưởng: "Chúng tôi... không phải là kẻ lừa đảo, cũng không phải là kẻ xấu đâu, là thật đấy!""

Bạch Thần bật cười.

Thế là xong, cậu cũng không thể đóng cửa lại được nữa.