Chương 13.3: Tới nhà tôi làm gì

Cô tự biên tự diễn một hồi, trong mắt Hứa Cận cô đang cố tình làm thế, chẳng phải là muốn an ủi anh sao, nói thẳng ra là được rồi? Anh quay đầu đi, khóe môi giật giật, muốn nói gì đó với cô, ánh mắt không tự giác dừng ở đôi môi vừa mới ăn kẹo của cô, sau đó hơi nghiêng người, cúi đầu hôn lên đó.

Cô không tránh đi.

Anh lại tiến gần hơn một chút, hôn hai cái mới buông ra.

Là kẹo vị dứa.

“Đau đầu quá…” Hứa Cận chơi xấu, thuận thế tựa đầu lên vai cô, nhắm hai mắt lại.

Chu Tuế Tuế mím môi cười trộm, lại bỏ viên kẹo kia vào miệng, ở lại chờ anh truyền xong hai bình nước.

Từ bệnh viện đi ra đã hơn 11 giờ tối rồi, tinh thần Hứa Cận có vẻ tốt hơn trước nhiều, ít nhất đầu không còn mơ màng nữa. “Mới rồi hộ sĩ nói khi nào cần uống thuốc, cậu đã nhớ kỹ chưa? Về nhà nhớ uống đấy.”

Chu Tuế Tuế đứng chung với Hứa Cận ở cổng bệnh viện, lúc cô cúi đầu đặt xe trên di động còn không quên dặn dò anh. Một tay Hứa Cận cướp di động trên tay cô đi, duỗi tay còn lại vẫy một chiếc taxi đang chờ khách ở cổng bệnh viện, nhét cô vào xe sau đó bản thân cũng đi lên theo.

“Bác tài, tới hoa viên Nam Hoa.”

“Cậu tới nhà mình làm gì?” Lần này có phải là anh không có nhà để về đâu chứ.

“Tôi đói bụng, muốn ăn mì trộn mỡ hành.” Lý do vừa mở miệng Hứa Cận đã nói ra được. Dù sao anh cũng không muốn về căn nhà không một bóng người kia. Chu Tuế Tuế không bao giờ tin anh tới nhà mình chỉ để ăn một bát mì, nhưng cô vẫn để anh đi. Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Hứa Cận nhắc cô đi mua một đôi dép lê, cô cũng đi.

Lên lầu, rõ ràng đây mới là lần thứ hai anh tới nhà cô, vậy mà không hiểu sao lại cảm thấy như đang về nhà mình vậy. Không cần cô nhiều lời anh đã tự giác đi tới ghế sô pha nằm xuống nghỉ ngơi, chờ cô làm mì xong thì gọi anh.

Lúc Chu Tuế Tuế gọi anh dậy ăn mì, anh đã hơi mơ mơ màng màng.

“Nếu không cậu ăn tạm vài miếng, sau đó uống thuốc rồi lại ngủ tiếp?”

Cơ thể anh bắt đầu hồi phục rồi, mồ hôi đổ ra rất nhiều, nằm thôi mà cũng ướt đẫm lưng.

“Tôi muốn tắm rửa.” Mồ hôi đổ ra khiến Hứa Cận cảm thấy khó chịu, động tay là muốn cởϊ qυầи áo ra.

“Tự cậu làm được không?” Xem tình trạng của anh, Chu Tuế Tuế tỏ vẻ hoài nghi.

Hứa Cận lắc đầu, cố ý tỏ ra yếu ớt: “Tôi không được đâu, cậu giúp tôi đi.”