Chương 14.2: Trộm ngắm anh

Chu Tuế Tuế tắm rửa xong đi ra, phát hiện anh nằm trên ghế sô pha rất yên tĩnh, chăn cũng không thèm đắp, cả người chỉ bọc một cái khăn tắm của cô.

Đôi chân thon dài, cái duỗi thẳng cái gấp khúc, khăn tắm cũng bị anh căng ra, bộ phận dưới háng như ẩn như hiện.

Chu Tuế Tuế thừa nhận, rất nhiều lúc, nam hay nữ đều giống nhau, dễ dàng bị quyến rũ!

Cô đi tới trước ghế sô pha, ngồi xuống thảm trên mặt đất, vừa lau tóc vừa nhìn chằm chằm vào anh.

Thực ra Hứa Cận là một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, diện mạo rất sạch sẽ sáng ngời.

Chẳng qua bởi vì anh không nghe lời, là học sinh hư thích đánh nhau, hình tượng đó quá mức khắc sâu làm cho ấn tượng của mọi người về anh đều không tốt, ăn sâu vào máu thịt rồi, khó lòng thay đổi.

Nhưng thật ra, anh không đáng sợ tới thế đâu, càng không tới mức không thể cứu vãn như lời bạn học và thầy cô nói. Anh cũng có ưu điểm của mình. Chu Tuế Tuế nhìn mặt anh nhìn đến ngơ ngẩn, vươn tay ra lúc nào không hay.

Gương mặt anh trong video của cô và anh bây giờ có chút chồng chéo lên nhau.

Chu Tuế Tuế cúi người sát vào hơn, nghiêm túc quan sát gương mặt anh, nhớ kỹ từng chi tiết trong đó.

Từ khuôn mặt xuống cổ, xuống tiếp l*иg ngực, một đường đi xuống, càng nhìn cô càng cảm thấy mình làm không được giống cho lắm. Trước kia cô tự nhận người trong video cô làm giống anh tới chín phần. Bây giờ xem ra, đến bảy phần cũng còn chưa có tới.

Dáng người Hứa Cận thon dài nhưng rắn chắc, lúc nằm xuống cơ bụng không hiện ra rõ ràng, chỉ có lúc hô hấp mới lộ ra. Hơn nữa cơ bụng của anh không phải là loại 6 múi tiêu chuẩn đối xứng, không phải là do luyện tập mà có nhưng lại tràn ngập cảm giác tươi đẹp của thân thể thiếu niên.

Ngón tay không an phận của Chu Tuế Tuế cứ thế du tẩu trên người anh theo ánh mắt của cô, thực nhẹ, thực nhẹ, gần như không chạm vào anh. Lúc ngừng lại ở bụng anh, cô nhịn không được, miết miết lên cơ bắp trên đó.

Ừm, tuy là không nhìn rõ nhưng rất rắn chắc.

“Hì hì.” Chu Tuế Tuế ngây ngốc cười thành tiếng.

Lúc cô cảm thấy mỹ mãn rồi, muốn đứng dậy đi về phòng, Hứa Cận lại vươn tay giữ cô lại, trợn mắt, mập mờ cười cười với cô: “Không muốn nhìn những chỗ khác à?”

Ngơ ngẩn nhìn người ta bị bắt tại trận, mặt Chu Tuế Tuế lại tưng bừng lần nữa, xấu hổ không không giấu đi đâu hết được: “Thì ra cậu không ngủ à…” Thế sao không mở mắt sớm chút chứ.

“Chờ cậu.”

Phí lời, nếu anh mà ngủ rồi, thế không phải là có lỗi với bản thân lắm sao!