Chương 18.1: Thật ra của anh lớn lắm đó, thử không?

Hứa Cận ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn chờ Chu Tuế Tuế lên tiếng.

Thấy cô rối rắm như vậy, anh cũng đoán được hòm hòm cô muốn nói gì rồi.

Chu Tuế Tuế há miệng mấy lần nhưng lời đến bên môi lại không biết phải nói như thế nào cho phải.

“Anh qua đây với em đi.”

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể kéo anh vào phòng, nhét anh ngồi vào ghế trước bàn học, mở máy tính của mình lên.

Lần đầu tiên Hứa Cận tiếp xúc với máy tính của cô, trên màn hình máy tính của cô tất cả đều là tư liệu học tập và vài phần mềm, khiến cho người ta có cảm giác đây là một học sinh ba tốt.

Nhưng ai biết, sâu trong ổ đĩa máy tính của cô còn có một tập tin không để người khác phát hiện.

Chu Tuế Tuế thuần thục mở ra, tắt đi, lại mở ra. Sau một loạt thao tác, hậu trường video mà cô tải lên web hiện ra trước mắt. Mười mấy video lấp kín toàn bộ giao diện. Sau khi tiện tay click vào một cái trong số đó, Chu Tuế Tuế không để nó phát ngay mà nhấn nút tạm dừng.

Hứa Cận khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, dường như đang hỏi cô: Sao không để nó chạy đi?

Chu Tuế Tuế hơi lùi ra sau một chút, giống như muốn bỏ chạy: “À ừm, tự anh xem một mình đi, anh xem xong em sẽ vào.”

Thể loại video như thế nào, một người xem còn được, hai người xem cùng nhau thì xấu hổ chết mất, cũng quái lạ.

Nhưng dường như Hứa Cận không nghĩ như thế thì phải.

Anh vươn tay kéo cô tới, một tay khác click mở video. Dựa vào ký ức của bản thân, anh vươn tay kéo chuột tới thẳng khúc cao trào. Trong video tức khắc truyền tới tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t của con gái: “A a a… vẫn muốn, làm em mạnh hơn đi… thoải mái quá….” Giọng nói này, Chu Tuế Tuế nghe được cũng cứng đờ cả người, sắc mặt đỏ bừng. Bởi vì đây chính là giọng rêи ɾỉ khi lên giường của cô, âm thanh còn chưa được xử lý qua nữa.

Phàm là ai đã từng nghe thấy cô lớn tiếng gọi người, hẳn là đều có thể nhận ra ngay.

Có điều vẫn còn may, bình thường lúc nói chuyện cô thường rất nhỏ nhẹ. Trong ký ức của cô, dường như cô chưa bao giờ to tiếng trước mặt người ngoài.

Nhìn thấy hai người bọn họ đang làʍ t̠ìиɦ tới khúc cao trào trong video, bàn tay nắm lấy tay Chu Tuế Tuế của Hứa Cận không tự giác siết chặt hơn. Thân dưới có phản ứng ngay lập tức.

“Video là em làm?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

Chu Tuế Tuế quay mặt đi, không dám vào màn hình máy tính cũng không dám nhìn anh, dùng giọng mũi đáp lại: “Ừ.”

“Tại sao?”