Chương 1: Có chút... giống con mèo

Đây là một câu chuyện cổ tích!!!

Ngày xửa ngày xưa.

Vào một mùa đông lạnh lẽo.

Hạ gia đón chào một sinh linh bé nhỏ.

Cô bé tên là Hạ Như Ý — mới ra đời đã có màu mắt cùng màu tóc khác biệt khiến cô nhìn như một con búp bê Tây Phương vô cùng xinh đẹp.

Ông Hạ Minh yêu thích cô cháu gái nhỏ đến mức ôm không nỡ buông tay. Hận không thể mang những thứ tốt đẹp nhất thế gian đặt dưới chân cô bé.

Ông cưng chiều cô đến nỗi cả Hạ gia đều cho rằng, nếu Như Ý muốn hái sao trên trời để ném chơi, ông cũng nhất định tìm mọi cách làm bằng được cho cô.

Thế nhưng Như Ý càng lớn lại càng yên tĩnh, một cô bé yên tĩnh đến mức có chút khiến người ta lo lắng sợ hãi.

Cô không thích ra ngoài, chỉ ngoan ngoãn suốt ngày làm một cô tiểu thư khuê các cửa nhỏ không bước cửa lớn không ra.

Ông Hạ vô cùng bất an, mời rất nhiều chuyên gia để xem xét về tình trạng cô cháu gái, nhưng đáp án lại khiến ông có chút dở khóc dở cười.

Cô cháu gái bảo bối của ông chỉ đơn giản là lười.

Cảm thấy thế giới bên ngoài rất ồn ào phiền phức.

Năm Như Ý 8 tuổi, cô quyết định học hội hoạ.

Tuy không có năng khiếu về nghệ thuật, nhưng đó là thứ duy nhất khiến cô có thể tự do tận hưởng thế giới riêng của cô. Vừa thể hiện khí chất lãnh diễm, vừa có thể làm một chức nghiệp không bị người khác làm phiền.

Cô còn cảm thấy thế giới quan của bản thân như vậy thật sự rất tốt, không có vấn đề gì cả.

Như Ý lên cấp 1, cô không cao, nhưng bù lại khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, ngũ quan cân xứng không tìm ra khuyết điểm, làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc, mái tóc nâu nhạt xoăn gợn sóng tự nhiên, đôi mắt to ngập nước màu hổ phách, hoàn mỹ như một thiên sứ đoạ lạc rơi xuống trần gian.

Như Ý lên cấp 2, cô bắt đầu nhận ra cô không giống đa phần những nữ sinh khác.

Trong lúc các bạn nữ khác bàn tán về các nam sinh. Như Ý lại thích nhìn ngắm những cô bé xinh xắn, tuy có vẻ họ không xinh đẹp động lòng người như cô, nhưng những nét đẹp của những cô bé đó vẫn thu hút cô hơn so với các bạn nam.

Rồi khi cô đến tuổi dậy thì thay đổi hormone, cô vô tình đọc trong một cuốn sách nói về đồng tính luyến ái.

Cô mới phát hiện ra. À, thì ra bản thân mình là như vậy.

Năm nay cô đã là nữ sinh Đại Học B. Người cũng có chút cao lên, cô dùng tất cả mọi cách cũng chỉ cao được tới 1m65.

Bước vào cái tuổi 18 xinh đẹp rực rỡ, cô chói mắt đến mức khiến bất kì ai nhìn vào cũng không thể rời mắt khỏi cô. Ngũ quan mất đi vẻ non nớt, thay vào đó là thành thục yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt màu hổ phách không chút tạp chất, ẩn chứa trong đó là sự long lanh huyền ảo. Sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng nhuận ướŧ áŧ, ngực to tròn quyến rũ câu người, vòng eo nhỏ nhắn tưởng chừng như vặn nhẹ sẽ gãy, đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn xinh đẹp.

Như Ý ngồi yên tĩnh cũng khiến người khác nhìn vào tưởng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo và hoàn mỹ.

Trong căn tin trường Đại Học B.

"Khụ!" Tiếng ho khan làm Như Ý thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Một cô gái cao gầy có mái tóc đen dài đến vai cùng cặp mắt màu nâu sẫm xinh đẹp, làn da trắng sứ, gương mặt có chút mạnh mẽ thanh thoát, đường nét rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mím nhẹ, chân mày không đậm không nhạt rất anh khí. Tổng thể ngũ quan hợp lại trông vô cùng tuyệt mỹ nhu hoà, lại làm cho người ta có cảm giác đây là một thiếu nữ mạnh mẽ bất phàm, một mỹ nhân có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng cũng vô cùng ấm áp.

Như Ý trong đầu cố vắt óc nhớ ra cô bạn học Mỹ Kiều ngồi bàn dưới từng nói về "ngự tỷ". Nhưng cô cảm thấy vẻ ngoài này phải dùng từ "soái tỷ" mới đúng. Vì quả thật nhìn có chút đẹp trai.

Khẽ nheo mắt về phía nữ sinh đang nhìn mình, trong đầu cô hiện lên một cái tên.

Minh Thư - Hội trưởng hội học sinh, khối khoa học tự nhiên.

Như Ý lấy tay day trán.

Sáng nay cô ra đường chắc là bước nhầm chân nào rồi, cô chớp chớp mắt rồi quay đầu ra phía sau, cô thấy một nữ sinh khá khả ái đang ngẩn người nhìn Minh Thư.

Trong lòng nghĩ chắc là tìm nữ sinh đó, cô khẽ cụp mắt xuống trang sách đang đọc dở dang.

Bỗng nhiên sách bị cầm lên.

Như Ý nhíu mày liền đứng dậy. Minh Thư đang lật qua lật lại cuốn sách của cô. Chân mày cau nhẹ như đang suy nghĩ cái gì đó.

Như Ý bỗng cảm thấy ẩn ẩn tức giận.

Cô ghét nhất là bị người khác làm phiền.

"Cô lấy sách của tôi làm gì?" Như Ý bình tĩnh hỏi.

Minh Thư nhìn Như Ý bằng cặp mắt nâu sẫm, môi khẽ nhếch lên ý cười ôn nhuận không rõ.

"Chỉ là muốn cho em biết cách tôn trọng người khác một chút thôi." Giọng nói lành lạnh nhưng vô cùng êm tai.

Như Ý trợn tròn mắt, vươn tay muốn lấy lại sách từ Minh Thư.

"Cô mới là người cần học cách tôn trọng!" Như Ý nổi giận âm trầm nói.

Minh Thư cười nhẹ, phản xạ cực nhanh đưa sách lên thật cao tránh thoát khỏi tay Như Ý.

"Tôi gọi em hơn năm phút đồng hồ, từ nhỏ nhẹ cho tới phải lớn tiếng em mới thoát hồn ra khỏi nó mà nhìn tôi." Minh Thư lắc lắc cuốn sách, nhướng nhẹ mày, thanh âm ôn nhuận dịu dàng mang chút ý cười ưu nhã.

Như Ý lúc này chỉ ước gì mình cao thêm 5cm để có thể không mất thể diện a, cô với không tới món đồ trong tay con người cao hơn mình cả cái đầu thế này.

Rốt cuộc thì cô ta cao bao nhiêu thế? 1m75? 1m80?

Coi thường con nhóc 1m65 như cô sao?

Cô đã rất cố gắng cải thiện chiều cao của mình đó! Có được không?

Cô tức giận!

Bộ cao một tí thì có thể ức hϊếp người khác à?

Như Ý biết mình không thể với tới nên quyết định không tìm mất mặt nữa. Chỉ là một cuốn sách, bỏ cũng chả sao cả.

Như Ý trừng mắt liếc Minh Thư rồi quay mặt muốn bỏ đi.

"Như Ý!" Minh Thư vươn tay vội giữ tay cô lại.

Như Ý biến sắc, cô rất nhạy cảm việc ai đυ.ng vào mình, muốn vung tay tránh thoát. Nhưng phát hiện sức lực của mình không bằng người. Kéo cũng kéo không ra.

Như Ý cảm thấy hơi bất lực. Bắt đắc dĩ "hừ" lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn Minh Thư khó hiểu hỏi:

"Sao chị biết tên tôi?"

Minh Thư dịu dàng khẽ đáp:

"Bạn tôi cho tôi biết khá nhiều về em."

"Bạn nào?" Như Ý lạnh giọng hỏi.

"Lê Minh Nhân" Minh Thư không giấu giếm.

Như Ý dùng tay còn lại đỡ đầu xoa nhẹ mi tâm.

Là cái con chó điên kia.

"Tên khốn đó nhắc đến tôi làm gì?" Như Ý nhíu nhẹ chân mày.

"Minh Nhân thích em." Minh Thư cười khẽ.

"Ồ."

Ta cũng thích ta đấy. Ai bảo cái túi da này nhìn bắt mắt như thế chứ.

"Chị là Minh Thư, khoa học tự nhiên, cách em ba lớp." Minh Thư cười xã giao, nụ cười tiêu chuẩn thường thấy của một học bá.

"Tôi biết." Như Ý lạnh giọng.

"Em biết tôi?" Minh Thư nhướng mày hỏi.

"Ai mà chả biết chị. Tôi cũng không lạ."

Như Ý vẻ mặt vô cùng đương nhiên, rồi ngước cặp mắt hổ phách lên nói:

"Buông tôi ra được chưa?"

Minh Thư nhìn xuống thấy liền biết mình có chút thất thố, không tiếng động buông tay Như Ý, cũng không hỏi nữa, tay cầm cuốn sách đưa tới trước mặt cô.

"Lúc nãy tôi có chút quá phận. Thật xin lỗi em! Em có thể giúp tôi lấy hộ cái ghế trống kế bên chứ?"

Như Ý nhìn Minh Thư khẽ nhíu mày.

Là muốn cô lấy hộ cái ghế sao? Nhìn xung quanh thì thấy căn tin không còn cái ghế nào, hẳn là cô lao công dọn dẹp cất đi rồi, bên cạnh cô lại còn một cái ghế trống duy nhất, ngước mắt về phía đồng hồ mới biết đã hết giờ nghỉ trưa.

Như Ý có chút xấu hổ.

Cô nhìn về phía bàn tay đang cầm cuốn sách đưa về phía cô.

Rồi ánh mắt cô dừng lại, trong đáy mắt ánh lên tia sáng không rõ.

Nó thật đẹp!

Chưa từng thấy bàn tay nào hoàn hảo như thế. Khớp tay rõ ràng tinh xảo, các ngón tay thon dài, da tay trắng mướt không chút tì vết, móng gọn gàng được cắt sát vào da, màu hồng nhạt, giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp.

Minh Thư đợi một lúc lâu mà người nào đó vẫn bất động, liền đưa tay che miệng rồi khẽ ho nhẹ một tiếng.

Như Ý giật mình, liền đưa tay ra nhận lấy sách.

Nhưng Ánh mắt Như Ý vẫn tham luyến nhìn theo tay Minh Thư rồi dừng lại trên khuôn mặt đang ho nhẹ, một bàn tay khác trên môi đang nắm khẽ hờ hững.

Minh Thư nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Như Ý liền không dấu vết quay đầu đi, rồi như nhớ ra cái gì, cô xoay người, mái tóc xoã rơi lác đác xuống vai, một số lọn tóc mềm mại lướt nhẹ qua cánh tay Minh Thư, xúc cảm nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua da Khiến Minh Thư hơi ngứa, tay vô thức chạm lên chỗ đó, ánh mắt nâu sẫm không tự chủ hơi tối lại.

Như Ý cầm lấy ghế, đưa cho Minh Thư ,nhỏ giọng nói:

"Của chị!" Thanh âm nhẹ nhàng đi mấy phần.

Ánh mắt nâu hổ phách ánh lên từng tia sáng xinh đẹp đến khó tả.

Minh Thư nheo mắt, giờ cô mới để ý kỹ, màu mắt Như Ý rất đặc biệt, nó không sẫm như màu mắt người châu á bình thường, nó là màu sắc được pha lẫn bởi màu nâu sáng cùng đỏ lựu, có chút vàng nhạt lẫn vào, con ngươi to tròn vô cùng xinh đẹp, màu sắc đó như một sự cuốn hút và lôi cuốn đến kì lạ, vừa lạnh lẽo bất cần như muốn đẩy người khác ra xa, nhưng lại vừa có sự ấm áp mà người khác nhìn thấy không thể nào cưỡng lại mà thân cận.

Màu sắc đôi mắt có chút giống... con mèo Ba Tư hồi nhỏ cô từng nuôi.

"Chị còn chuyện gì nữa à?" Như Ý nhíu mày nghiêng đầu hỏi.

"..."

Minh Thư hơi giật mình rồi bỗng cúi đầu cười, thanh âm trong trẻo trầm thấp.

Cô không thể cho Như Ý biết cô so sánh Như Ý với con mèo được, nhỏ giọng ôn nhu nói:

"Đôi mắt của em hơi đặc biệt, tôi có chút... ngỡ ngàng thôi."

Ngừng một chút lại tiếp tục nói:

"Tôi không có ý gì cả! Chỉ là nó rất đẹp. Có lẽ em là người có đôi mắt xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp."

Như Ý ngẩn người, rồi như chợt hiểu ra. Cô biết ngoại hình của mình dễ làm người khác bị thu hút. Nhưng Minh Thư thẳng thắn như thế, lại không khiến cô cảm thấy khó chịu.

Hay bản thân cô không có sức chống cự với mỹ nhân cao lãnh nhỉ?

Minh Thư là cô gái nổi bật nhất trường.

Hội trưởng hội học sinh, dù là học tập hay thể thao đều thành tích đứng đầu toàn khối, là một học tỷ tính cách dịu dàng ôn nhu như nước.

Đặc biệt luôn là tấm giương tốt, tấm gương sáng để đám vãn bối tích cực hướng về phía trước, hăng hái nỗ lực, là mỹ nữ mệnh danh nữ thần.

Minh Thư có hôn phu đang học cùng khối khoa học tự nhiên, thanh mai trúc mã, cả hai là kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Vì một lý do đặc thù mà cô không muốn cũng biết khá rõ về con người trước mắt này.

Mỹ Kiều - Bạn thân duy nhất của cô thích Minh Thư, còn là thích đến hoa mắt váng đầu, u mê không có chút nghị lực thoát ra, mặc kệ cả việc Minh Thư đã có bạn trai.

Suốt ngày trên môi không treo một chữ "Minh Thư" là ăn không ngon ngủ không yên.

Cô nhìn về phía Minh Thư chớp nhẹ rèm mi rồi ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé vừa lật trang sách vừa thản nhiên nói:

"Vẻ ngoài cũng chỉ là một cái túi da thôi, bắt mắt cũng không để làm gì cả." Như Ý cười nhàn nhạt, tay bắt đầu dò tìm dòng chữ đang đọc dở.

"Dù gì một cô bé xinh đẹp vẫn khiến người ta đặc biệt yêu thích." Minh Thư giọng vô cùng ôn nhu.

"Em không cần người khác yêu thích." Như Ý thì thầm, rồi lại tiếp tục bổ sung một câu:

"Rất phiền."

Minh Thư nhìn Như Ý, như đang cố hiểu lời cô nói.

Bởi vì Minh Thư là một người rất được người thích, phải gọi là hoa gặp hoa nở.

Sự ôn hoà lễ độ mà cô tạo nên cũng chỉ vì để người khác yêu thích mà bỏ xuống mọi rào cản, phòng bị với cô, hiện tại lại nghe được lời nói "Được người khác yêu thích rất phiền" Minh Thư bỗng lâm vào trầm mặc.

Minh Thư nhấc ghế, bàn tay thon dài xinh đẹp lại lướt qua trước mắt Như Ý, Như Ý dùng cuốn sách để che giấu ánh nhìn của mình rồi nhìn trộm.

Đó quả thật là bàn tay đẹp.

Đẹp đến mức khiến cô phải thổn thức!

Tạo hóa cho Minh Thư tất cả sự ưu ái phải khiến người khác ghen tị đến giậm chân tiếc hận.

Minh Thư liếc mắt về phía Như Ý, rồi cúi đầu nhìn tay mình.

Cô không xác định được có phải cô nhìn lầm không?

Như Ý có vẻ đặc biệt yêu thích nhìn tay cô. Còn nhìn tay nhiều hơn cả nhìn mặt cô nữa.

Từ khi nào giá trị nhan sắc của cô lại thua cả một bàn tay như vậy?

Trong lòng Minh Thư không rõ là tư vị gì.

Chỉ cảm thấy đặc biệt dở khóc dở cười.

"Thư Thư, cậu xong chưa?" Tiếng Bối Lạc từ phía sau khẽ gọi.

"Tớ đây." Minh Thư ôn nhuận đáp, dịu dàng nói cảm ơn Như Ý rồi ngay lập tức biến mất.

Như Ý bỏ sách xuống rồi chống cằm nghĩ tới bàn tay xinh đẹp nào đó.

Thật muốn vẽ lại, thật muốn sờ.

Rất tiếc hoa này có chủ không thể tùy tiện.