Chương 4: Anh ta đã về

Trầm Tranh ăn xong bữa sáng đã vội vã đến bệnh viện. Ngày hôm nay anh phụ trách một cô bé mắc bệnh tim cần phải phẫu thuật gấp. Trong lúc anh đang ở phòng làm việc chuẩn bị trước phẫu thuật, một nữ bác sĩ đột nhiên bước đến kéo lấy anh:

“Aiii bác sĩ Trầm! Anh đã nghe nói gì chưa, hôm nay bệnh viện chúng ta đón một bác sĩ mới đến. Nghe nói là tốt nghiệp đại học Stanford ở Mỹ nha!”

"Lợi hại như vậy à." Trầm Tranh hờ hững đáp lời: "Là ai vậy?"

“Hình như là họ Tô... tên là…”

Tôn Tiêu cầm bình nước vừa muốn mở miệng nói tiếp thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra. Chủ nhiệm khoa bước vào, mà phía sau là một người đàn ông cao lớn đi cùng.

“Mọi người tập trung một chút…”

Chủ nhiệm vỗ vỗ tay ra hiệu: "Để tôi giới thiệu qua. Vị này chính là bác sĩ Tô tốt nghiệp đại học Stanford, sau này cũng chính là đồng nghiệp của mọi người.”

Dứt lời, người đàn ông phía sau tiến về phía trước một bước:

“Chào mọi người…”

Anh ta ngẩng đầu nhìn về hướng mọi người trong phòng, khuôn mặt nho nhã, lễ độ phía sau cặp kính gọng vàng khẽ mỉm cười: "Tôi là Tô Viễn Bạch, sau này mong được mọi người giúp đỡ.”

Cả văn phòng ngay lập tức bùng nổ:

“Tô Viễn Bạch?!? Là Tô Viễn Bạch của đại học Stanford thật sao??? Trời ơi! Cao thủ như thế đến bệnh viện chúng ta làm gì?”

“Ba mẹ ơi, tôi trước giờ đều chỉ nhìn hình anh ấy trong các đề án luận văn, lần đầu nhìn thấy người thật lại đẹp trai đến vậy! Tuổi lại còn trẻ như thế!?”

Mọi người thực sự bị dọa sợ đến kích động, đặc biệt là mấy y tá nữ, ánh mắt hướng về phía Tô Viễn Bạch tràn đầy nồng nhiệt.

Nữ bác sĩ họ Tôn ngồi cạnh Trầm Tranh quen biết rộng rãi nét mặt vẫn bình tĩnh, "chậc chậc" hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Trầm Tranh:

“Đúng. Chính là người này. Tô Viễn Bạch! Lại nói, tôi nhớ anh ta hình như học khoa y chính quy tại đại học S sau đó tốt nghiệp mới đi Mỹ, nếu vậy không phải anh ta chính là đàn anh của anh sao?”

Bác sĩ Tôn nói tới hăng say, nhìn sang thì thấy sắc mặt của Trầm Tranh trắng bệch không khỏi sửng sốt: "Bác sĩ Trầm? Anh làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"

Trầm Tranh lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng:

“Tôi...Không có việc gì…”

Trầm Tranh miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không kiềm được run rẩy. Anh nhìn Tô Viễn Bạch trước mắt, đầu óc cứ thế trống rỗng. Anh ta làm sao lại trở về...Tại sao lại nhất định là ở bệnh viện này. Đại não anh hỗn độn một mảnh, mãi đến khi nghe thấy chủ nhiệm khoa kêu tới tên mình ——

“Bác sĩ Trầm, chiều hôm cậu phải làm phẫu thuật cho cô bé giường số 32 kia sao? Chủ nhiệm khoa đẩy đẩy kính mắt: "Tôi đã xem qua tình huống của cô bé kia vừa vặn là chuyên môn của bác sĩ Tô. Vì vậy phẫu thuật lần này không bằng để bác sĩ Tô làm bác sĩ phẫu thuật chính, cậu sẽ hỗ trợ cho cậu ấy nhé.”

Trầm Tranh đột nhiên ngẩng đầu. Muốn anh và Tô Viễn Bạch cùng làm phẫu thuật!?!

“Khoan đã chủ nhiệm. Ca phẫu thuật này tôi đã chuẩn bị rất lâu, tôi…”

"Được rồi.”

Mặc kệ lời Trầm Tranh muốn nói, chủ nhiệm khoa thiếu kiên nhẫn mà đánh gãy lời anh: "Tôi cũng đã bàn bạc qua với gia đình cô bé rồi cả gia đình họ đều đồng ý.”

“Nhưng là…”

Trầm Tranh còn muốn nói thêm điều gì nhưng lúc này Tô Viễn Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười: "Bác sĩ Trầm như vậy là không tin tưởng kỹ thuật của tôi sao?"

Sắc mặt Trầm Tranh lập tức tái đi mấy phần.

"Đương nhiên không phải.”

Nắm tay Trầm Tranh không tự chủ được mà siết chặt, quay mặt đi nơi khác. Tô Viễn Bạch xuyên qua cặp kính trong suốt thu lại từng hành động nhỏ của anh. "Tôi biết bác sĩ Tô ở phương diện này là chuyên gia…"

Chủ nhiệm khoa thiếu kiên nhẫn vỗ vỗ tay: "Được rồi, đừng nói lời thừa nữa, tất cả mau đi chuẩn bị phẫu thuật đi.”

Trầm Tranh đương nhiên hiểu mình không có lí do gì để cự tuyệt, không còn cách nào khác chỉ có thể đứng dậy đi chuẩn bị.