Chương 6: Tôi sắp kết hôn

Trầm Tranh kịch liệt run rẩy mở mắt, mới phát hiện nét mặt dịu dàng của Tô Viễn Bạch đã sớm không còn, trên khóe miệng vẫn còn dư lại độ cong lạnh lẽo. Trầm Tranh đột nhiên phản ứng lại cái gì, sắc mặt tái nhợt: "Tô Viễn Bạch, anh trêu đùa tôi?!"

“Phải! Tôi trêu đùa cậu thì sao?”

Tô Viễn Bạch lùi lại một bước, kính mắt phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo:

"Trầm Tranh, năm đó cậu vì 1 triệu đã bỏ mặc tôi, cậu nghĩ xem Tô Viễn Bạch tôi bị bao nhiêu người xem thường, còn có thể đối với cậu vấn vương tình cũ sao?"

Một chút huyết sắc còn sót lại trên mặt Trầm Tranh đều tan đi mất. Anh cúi đầu, môi nhếch lên tự giễu. Anh hiển nhiên biết Tô Viễn Bạch làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy. Năm đó, chỉ sau một cuộc điện thoại đã không từ mà biệt, Tô Viễn Bạch không hận anh đã là quá tốt rồi, làm sao có khả năng còn tình cảm với anh.

"Đàn anh."

Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên: "Năm đó, tôi nhận lấy 1 triệu của mẹ anh, kỳ thực là có nỗi khổ trong lòng, tôi..."

"Viễn Bạch!"

Trầm Tranh đang chuẩn bị nói rõ ràng chân tướng sự thật năm đó, nhưng lại đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc vang lên giọng nữ lanh lảnh. Trầm Tranh quay đầu lại đã nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ, chỉn chu đi tới. Cô gái này ước chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, một thân trang phục hàng hiệu vừa bước đến liền thân mật kéo lấy Tô Viễn Bạch làm nũng:

“Viễn Bạch. Văn phòng của anh thực sự khó tìm quá, em phải hỏi vài y tá mới tìm được, canh người ta nấu cho anh cũng muốn nguội hết rồi này!”

Trầm Tranh nhìn cô gái đang níu tay Tô Viễn Bạch, thân thể sững lại. Cùng lúc đó, cô gái kia rốt cuộc cũng chú ý tới trong phòng làm việc còn có thêm một người. Cô ta vội vàng buông tay Tô Viễn Bạch, hiếu kỳ nhìn Trầm Tranh:

"Viễn Bạch, người này là ai thế?"

"Đây là Trầm Tranh, đàn em khóa dưới của anh.”

Tô Viễn Bạch cười giới thiệu, một bên ngẩng đầu nhìn về hướng Trầm Tranh: "Trầm Tranh, đây là Cố Linh Linh, con gái của cục trưởng cục vệ sinh, cũng là vị hôn thê của tôi!"

Vị hôn thê...

Sắc mặt Trầm Tranh lúc xanh lúc trắng.

"À ra là như vậy!"

Cố Linh Linh vẻ mặt xán lạn nhưng lại hướng về phía Trầm Tranh cười cợt, rồi như ý thức được cái gì: "Đúng rồi, lúc em đi vào hai người có phải đang bàn chuyện quan trọng không? Em không có làm phiền hai người chứ?"

"Cũng không phải chuyện quá quan trọng!" Tô Viễn Bạch vẫn mỉm cười nhìn Trầm Tranh.

"Chỉ là bác sĩ Trầm đang muốn nói với anh chút chuyện năm đó thôi. Đàn em, sao cậu không nói tiếp?"

Trầm Tranh nhìn Tô Viễn Bạch. Lời ra đến bên môi, nhưng lại không làm sao nói tiếp được. Trầm Tranh là thuần gay, chỉ thích đàn ông. Anh cũng cho rằng Tô Viễn Bạch hiển nhiên giống mình, nhưng mà anh hiện tại mới ý thức được , Tô Viễn Bạch hẳn là vẫn thích cả phụ nữ.

Ở xã hội bây giờ, là một người đồng tính luyến ái chung quy đều phải trải qua cuộc sống khó khăn hơn người khác, bởi quan niệm phải cùng người "bình thường" kết hôn, sinh con mới là hợp lẽ thường.

Hơn nữa đối phương còn là con gái của cục trưởng, nhìn từ phương diện nào đây cũng là một đoạn nhân duyên vô cùng tốt.

Vậy anh còn ở lại đây xem diễn trò gì nữa!

Anh cúi đầu, cố gắng hít thở sâu đè lại những cay đắng trong lòng. Thời điểm lần thứ hai ngẩng đầu lên, trên mặt anh đã đeo lên một nụ cười hoàn hảo không một kẽ hở: "Không có gì. Tôi chỉ là đang nói với bác sĩ Tô việc phẫu thuật chút nữa thôi"

Tô Viễn Bạch lạnh lùng nhìn Trầm Tranh một chút, lại ôn nhu nhìn về phía Cố Linh Linh: "Linh Linh, đến giờ bọn anh phải làm phẫu thuật rồi, em ở phòng làm việc chờ anh được không?"

Cố Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu. Tô Viễn Bạch cùng Trầm Tranh đi ra khỏi văn phòng.

Thời điểm ở trong phòng khử trùng, Tô Viễn Bạch cười lạnh mở miệng: "Trầm Tranh, cậu không phải muốn giải thích với tôi chuyện năm đó sao? Tại sao không tiếp tục? Có phải là phát hiện chính mình không có lí do để biện minh?"

Thân thể Trầm Tranh hơi cứng đờ. Nhưng một giây sau, anh xoay người: "Tô Viễn Bạch.”

Anh mặt không cảm xúc mở miệng, cũng là lần đầu tiên không kiêng kị gọi thẳng tên anh ta: "Tôi biết anh đối với tôi có thành kiến. Nhưng chuyện riêng của chúng ta cùng với chuyện của Tiểu Nguyệt hoàn toàn không có quan hệ. Vì vậy tôi hy vọng anh có thể dốc hết sức cho lần phẫu thuật này, đừng để tôi xem thường anh."

Nói xong câu đó, anh hoàn toàn không một chút đoái hoài đến phản ứng của Tô Viễn Bạch, trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật.