Chương 2

Lâm Uyển quay đầu nhìn về phía người chồng với gương mặt tái nhợt của mình, nở một nụ cười hạnh phúc, đôi mắt thâm tình. “Em rốt cuộc cũng được gả cho anh, em thật là vui!” Đôi mắt đẹp của cô lóe lên hơi nước, khiến cho người ta thương tiếc không thôi.

Sắc mặt Hạng Nhuận tái nhợt, lại che lấp không được cả người hơi thở ôn nhuận như ngọc. Tuổi tác của hắn hiện giờ là giảng viên đại học, có lẽ là ông trời đố kỵ người tài, làm cho hắn mang nhiều tai ương.

Mặt mũi của Hạng Nhuận đặt biệt tốt, nhất là đôi mắt của hắn, đầy bình thản bao dung, nhìn thôi cũng khiến cho lòng người yên lặng. Ngay từ đầu hắn đã không đồng ý biện pháp như vậy, tình trạng thân thể của mình, chính hắn rõ ràng nhất, hà tất gì lại đi gieo tai họa cho con gái nhà người ta?

Nhưng Mẹ Hạng lại lấy cái chết uy hϊếp, mà Lâm gia với bản nhân Lâm Uyển cũng tự nguyện đồng ý, tuyệt không bức bách. Trước đó Hạng Nhuận cũng đã nghĩ kỹ rồi, thời gian của hắn không còn nhiều lắm, chờ sau khi hắn chết hắn sẽ để lại toàn bộ tài sản của mình cho Lâm Uyển, để cô có thể không lo không nghĩ mà sống hoặc là cũng có thể tái giá gả cho người khác.

Nhưng mà, biểu hiện Lâm Uyển lúc này làm hắn hoang mang. Tiếng nói của Lâm Uyển rất nhỏ, trừ bỏ hắn và Hạng Tề đang đứng bên cạnh thì không ai nghe thấy được. Hắn nhíu mày, như suy tư điều gì đó rồi nhìn Lâm Uyển.

Lúc trước đối với ý đồ của Lâm gia, bọn họ không phải không có suy đoán qua. Rốt cuộc một vị đại tiểu thư đang yên đang lành, lại không phải là người sa cơ thất thế gì, hà tất phải vội vàng kết thông gia như vậy?

Nhưng Mẹ Hạng đã một mực tin câu nói có bệnh thì vái tứ phương, bắt lấy cọng rơm cuối cùng này, Hạng Tề vì em trai và mẹ cũng liền thuận theo ý nghĩ của bọn họ. Dù sao ý nghĩ của hắn thì có hắn ở đây, Lâm gia cũng không thể làm ra cái gì.

Hạng Tề liếc mắt nhìn em trai của mình một cái, hắn thương yêu nhất chính là đứa em này, cũng vì hắn mà kiêu ngạo và đau lòng, bởi vì hắn biết em trai của mình có bao nhiêu tốt, cho nên con gái thích hắn cũng là một sự kiện bình thường?

Anh em hai người đè xuống nghi hoặc trong lòng, Hạng Nhuận móc ra khăn tay đưa cho Lâm Uyển, ôn nhu an ủi nói: “Đừng khóc.” Lâm Uyển lúc này mới chú ý tới chính mình thất thố, ngượng ngùng đối với hắn cười nhẹ, gương mặt đỏ bừng lên.

Hạng Nhuận khóe môi gợi lên một tia tươi cười nhàn nhạt, đây là một cô gái nhỏ đáng yêu. Thân thể của Hạng Nhuận không thể chịu được vất vả, sau khi hôn lễ chấm dứt, Mẹ Hạng để cho Hạng Tề mang theo bọn họ đi trở về.

Nhiều năm qua vì chăm sóc cho em trai, Hạng Tề cùng Hạng Nhuận đều ở chung một chỗ. Bởi vì tình huống của Hạng Nhuận đặc thù, cho dù là hiện giờ hắn đã kết hôn, anh em bọn họ hai người cũng không có tách ra.

Rốt cuộc cô dâu mới cũng là một cô gái nhỏ nũng nịu, bọn họ thật sự không yên tâm cô có thể chăm sóc chu toàn cho Hạng Nhuận. Lâm Uyển đối với điều này cũng không có ý kiến gì, cô trong mắt từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người là Hạng Nhuận.

Hạng Nhuận bị ánh mắt e lệ ngượng ngùng của Lâm Uyển nhìn đến gương mặt đều đỏ lên, hắn rất thông minh, tuy nói không có trải qua chuyện yêu đương nam nữ, nhưng tâm tư của Lâm Uyển rõ ràng như vậy, điều này làm trong lòng Hạng Nhuận cũng nổi lên cảm giác xao động.

Lâm Uyển tuy nói là đối với Hạng Tề không có một tia thất lễ, nhưng từ đầu tới cuối đều xem hắn giống như không khí, làm tâm tình của Hạng Tề cũng có chút vi diệu. Hắn chưa bao giờ bị phụ nữ đối xử như thế, nhưng Lâm Uyển trong lòng trong mắt đều chỉ có em trai của hắn, điều này cũng làm hắn vì em trai mà vui mừng.

“Đây là anh trai của anh, Hạng Tề, về sau sẽ cùng chúng ta sống chung một chỗ, em cảm thấy có thể chứ?” Hạng Nhuận có chút không được tự nhiên né tránh ánh mắt sáng quắc của cô, Lâm Uyển ôn nhu chào một tiếng. “Anh cả."

Cô dâu mới dịu dàng cất tiếng, lời tuy như thế, nhưng ánh mắt cô lại chưa dừng lại ở trên người Hạng Tề quá nửa giây, chỉ nhìn chăm chú vào Hạng Nhuận, dùng thanh âm nhu hòa có thể tích ra nước mà mở miệng nói: “Em không ý kiến, anh quyết định là được."

Hạng Tề có cảm giác chính mình như là một cái bóng đèn lớn, ở tại chỗ này rất là chướng mắt. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, người em dâu này đích thực là ngoài dự liệu của hắn.

Lúc trước chỉ có hai anh em bọn họ ở trong ngôi nhà này, lúc này thình lình xuất hiện thêm một người con gái, xác thật là có chút không quen. Nhưng cũng may Mẹ Hạng đã sớm vì bọn họ chuẩn bị rồi, trong nhà thêm vào rất nhiều đồ vật của Lâm Uyển, thoạt nhìn có thêm cảm giác có hơi thở của nữ chủ nhân.

Hạng Nhuận mang Lâm Uyển đi đến phòng tân hôn của bọn họ, dựa theo ý tưởng ban đầu của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cũng cô dâu trở thành vợ chồng thật sự. Nhưng là, nhìn biểu hiện của Lâm Uyển hiện giờ, Hạng Nhuận lại có chút cảm giác không nói nên lời.

Hạng Nhuận suy nghĩ rất nhiều, chính là chưa bao giờ nghĩ tới cô dâu mới của hắn sẽ thiệt tình thích hắn, thế cho nên kế hoạch ban đầu của hắn không thực hiện được. Lâm Uyển ở một bên hứng thú bừng bừng trang trí phòng tân hôn của bọn họ, làm cho Hạng Nhuận càng xem càng áy náy.

Rốt cuộc tình cảm của Lâm Uyển hắn không cách nào hồi đáp, cự tuyệt đối với cô là cách tốt nhất. “Chỗ này sẽ là phòng ngủ của em, anh sẽ đến phòng cho khách để ngủ.” Tuy là khó khăn, nhưng Hạng Nhuận vẫn mở miệng nói ra.

Sau đó, mắt thường có thể thấy gương mặt đang cười rạng rỡ của cô nhanh chóng tái nhợt lại, cô nhấp môi tựa như cố nén nước mắt lại hỏi: “Vì cái gì? Anh thật sự chán ghét em như vậy sao?"

Hạng Nhuận thở dài một hơi, trong lòng cũng khó chịu. “Không, em rất tốt, chỉ là tình trạng hiện giờ của anh em cũng biết, thật sự không đáng.”

“Có đáng giá hay không chính em tự định đoạt, em chỉ muốn biết suy nghĩ của anh.” Đôi mắt trong trẻo của người con gái tràn đầy tình ý ôn nhu, như muốn dâng hiến toàn bộ của mình cho người con trai trước mặt, làm cho Hạng Nhuận có chút chống đỡ không được.

Hắn không hề nghĩ tới, lúc thời điểm sinh mệnh chính mình sắp tàn, cư nhiên sẽ có được một phần tình ý sâu đậm như vậy, cái này làm cho hắn trở tay không kịp.

“Thực xin lỗi.” Hạng Nhuận là người con trai ôn nhu thiện lương, để hắn tàn nhẫn cự tuyệt một cô gái như vậy, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, bởi vậy hắn nhanh chóng lấy cớ rời khỏi phòng, săn sóc để không gian riêng tư cho con gái nhà người ta.

Ngu Niểu nhướng mày, lúc này mới mở vali hành lý của Lâm Uyển ra, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn tình hình này còn có lỗ hổng để có thể lợi dụng, cô thật ra cũng rất bái phục Lâm Uyển, có thể si mê đến loại trình độ này.

Cấp ba là lúc mà Lâm Uyển đối với Hạng Tề vừa gặp đã yêu, từ đó bắt đầu âm thầm theo dõi rồi đơn phương si tình, hơn nữa cô còn đem tâm tình của mình viết vào nhật ký hằng ngày, tràn đầy cuốn nhật ký đều là lời yêu thầm kín đối với người con trai kia.

Cũng may cuốn nhật ký của Lâm Uyển chỉ viết cô yêu thầm một người con trai, cũng không có chỉ ra cụ thể là người nào. Hơn nữa tuy nói trong vali của cô tất cả đều là ảnh chụp của Hạng Tề khi lúc trước theo dõi hắn, nhưng mà bọn hắn anh em hai người như hình với bóng, ở chỗ nào có Hạng Tề xuất hiện thì cũng có Hạng Nhuận.

Cho nên, Lâm Uyển đến tột cùng là xem trọng người nào, yêu ai, trên đời này cũng chỉ có mình cô biết.

Hạng Tề ngồi trong phòng khách, nhìn thấy em trai sắc mặt không tốt, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?".