Chương 27

Chuyện giữa Hạng Tề và Hứa Liên cần phải được giải quyết. Ý của Ba Hạng và mẹ Hạng rất rõ ràng, con cũng có rồi, tất nhiên là nên kết hôn, cùng nhau nuôi nấng đứa bé.

Nhìn ở góc độ của Hạng Tề, chuyện này thật vớ vẩn. Tuy hắn với đứa bé kia không có cái gọi là tình cha con ấm áp, nhưng hắn luôn là một người đàn ông tốt phẩm hạnh đoan chính, tất nhiên là ngoại trừ việc sử dụng các biện pháp cứng rắn đê hèn trong trường hợp của Lâm Uyển. Một người đàn ông như vậy, hắn chắc chắn sẽ kiềm chế cảm xúc của mình trước mặt đứa bé.

Nhưng sau khi đứa bé được dẫn đi khỏi, Hạng Tề hoàn toàn trở nên lạnh lùng. "Mẹ, mẹ đang nói nhảm cái gì vậy?" Hạng Tề ngồi xuống bên cạnh Hứa Liên, không cho cô ta nửa ánh mắt.

Điều này khiến cả người Hứa Liên cứng đờ, cô ta nhịn không được muốn lao ra khỏi cửa. Cô ta không ngờ Hạng Tề lại coi thường mình đến như vậy. Hứa Liên chưa bao giờ tưởng tượng được ngay cả cha mẹ của Hạng Tề cũng chào đón và đối xử tốt với cô ta, mà hắn lại đối với cô ta như vậy.

Hạng Tề luôn là người đàn ông có hàm dưỡng. Trước khi gặp hắn, Hứa Liên đã nghĩ hắn có thể giận cô ta vì 5 năm trước đã bỏ đi không lời từ biệt, nhưng vẫn sẽ lo lắng cuộc sống của cô ta những năm qua. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô ta, hắn rất kích động.

Còn lúc này, Hứa Liên cảm nhận được sự lạnh nhạt, thờ ơ chưa từng có, tựa như cô ta chỉ là một khách lạ qua đường. Hứa Liên bị đả kích nặng nề, cô ta không thể chịu đựng được thái độ của Hạng Tề.

Trước khi quay lại, cô ta đã nghĩ rằng bất kể Hạng Tề có làm gì, cô ta cũng sẽ bình tĩnh, nhưng Hạng Tề lại hành động như vậy, điều này chưa bao giờ có trong tưởng tượng của cô ta.

Lời nói của Hạng Tề cũng khiến mẹ Hạng giật mình. Bà tưởng rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa sau khi có con, lẽ nào Hạng Tề không hề có ý định từ bỏ Lâm Uyển?

"Mẹ nói nhảm? Con mới là người đang gây chuyện đấy!"

Tâm trạng tốt của mẹ Hạng đã bị Hạng Tề phá hỏng. Bà vô cùng tức giận. “Con muốn con trai mình bị gọi là ngoài giá thú sao?” Hạng Tề hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại bộ não đang quá tải của mình.

Chuyện này cần phải được giải quyết càng sớm càng tốt, Hạng Tề cũng không muốn để Lâm Uyển biết được, tuy rằng điều này rất khó xảy ra.

“Nó vốn chính là con ngoài giá thú, không phải à?”

Giọng nói của Hạng Tề vô cảm, khiến cho những người nghe được đều không dám tin nhìn hắn.

“Tề nhi, con nói cái gì?” Hạng phu nhân thật muốn đánh Hạng Tề một trận, sao con trai bà có thể nói ra những lời vô tâm như vậy. Dù Hứa Liên tính tình dịu dàng cũng không khỏi tức giận trừng mắt nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe.

Hạng Tề không hề nao núng hay cảm thấy tội lỗi, điều đó càng khiến hắn trở nên tàn nhẫn hơn. "Là cô Hứa quyết định mang thai sinh con đúng không? Ngoại trừ là cha của nó về mặt sinh lý, đứa bé này có quan hệ gì với tôi?"

Bọn họ cuối cùng hiểu rõ, ý của Hạng Tề chính là không muốn nhận đứa con này. Mới nghe có lẽ thấy hắn thật cặn bã, nhưng chính Hạng Tề cũng bị trò hề này chọc cười đến tức giận.

Giấu kỹ nhiều năm như vậy, mấy năm nay Hạng Tề tốn bao nhiêu công sức đi tìm cô ta, nếu như Hứa Liên không phải cố ý giấu diếm, hắn sao có thể không tìm được chút tung tích?

Nếu cứ như vậy biến mất luôn, không xuất hiện quấy rầy cuộc sống của hắn cũng không sao. Nhưng sau bao nhiêu năm, khi hắn đã buông bỏ quá khứ, lại đột nhiên mang theo một đứa bé tìm đến.

Đây có thể không phải là ý định ban đầu của Hứa Liên, là cha mẹ hắn cứng rắn tác hợp, nhưng sự xuất hiện của cô ta cũng khiến Hạng Tề khó có thể có ấn tượng tốt.

Hứa Liên sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn hắn, giống như không hề không quen biết một Hạng Tề như vậy. Cô ta không thể tin được hắn sẽ nói ra lời như vậy.

Hứa Liên không muốn tự rước lấy nhục ở đây, vì vậy nhất quyết mang đứa bé rời đi. Hạng Tề không muốn nhận con cũng không sao, nhưng khi Hứa Liên đến Hạng gia, cô ta đã rất lo nếu bọn họ giành quyền nuôi con của mình.

Nếu Hạng gia là chỉ cần cháu trai không cần mẹ, Hứa Liên có lẽ sẽ kịch liệt phản kháng. Nhưng Hạng phu nhân lại lộ ra ý tứ muốn cho cô ta kết hôn với Hạng Tề, cô ta mới có thể tâm bình khí hòa ngồi ở sô pha nghe bà nói chuyện.

Hạng phu nhân giữ cháu không được, đành phải đem tức giận trút lên người con trai:

“Chọc giận cô ấy với cháu trai bảo bối của mẹ, con vừa lòng chưa?”

“Mẹ, con không đùa giỡn.”

Hạng Tề vẻ mặt nghiêm túc, lại càng khiến mẹ Hạng tức giận.

“Con còn nhớ cô ta phải không? Con không muốn cùng cô ta chia tay phải không?"

Mẹ Hạng tức giận đánh Hạng Tề. Trước mặt Hứa Liên, việc xấu trong nhà không thể lộ ra, nhưng bây giờ mẹ Hạng thực sự không thể nhẫn nhịn được.

Bà không nghĩ đến như vậy rồi, Hạng Tề vẫn chấp mê bất ngộ.

“Hạng Tề, con hồ đồ a, con trai cũng bỏ?”

Hạng phu nhân tận tình khuyên nhủ.

Bà cho rằng đứa bé này là chìa khóa để đem Hạng Tề về đúng quỹ đạo, cũng là cơ hội để cùng Hứa Liên gương vỡ lại lành. Có đứa bé này, Hạng Tề và Hứa Liên cả đời này đều dây dưa không dứt, có thể đưa hai người bọn họ kéo về bên nhau.

Nhưng Hạng phu nhân trăm triệu lần không nghĩ tới, Hạng Tề có thể nhẫn tâm đến vậy, chiêu rút củi dưới đáy nồi, ghê gớm!