Chương 38: Kết thúc chính văn

Chương 38

Lâm Uyển tới cao trào, Hạng Tề cũng cùng cô cùng nhau. Thân thể hai người trần trụi, gắt gao giao điệp ở bên nhau, cả người đầy mồ hôi dính nhớp, phải sau một lúc lâu, hô hấp dồn dập của bọn họ mới dần dần bình ổn xuống.

Tóc Lâm Uyển rơi lộn xộn, mướt mồ hôi dính lên khuôn mặt hồng nhuận kiều mị, đầu vô lực gối lên hõm vai Hạng Tề. Hạng Tề ôm chặt eo cô, khuôn.mặt chôn vào mái tóc đen của cô.

Ngay ở lúc Lâm Uyển cho rằng tối nay đến đây là kết thúc, cô bị Hạng Tề bế lên từ phía sau, hai chân bị tách ra, trong tư thế xi tiểu. Tư thế này thật sự làm cô cảm thấy quá thẹn, Lâm Uyển bị hắn làm đến thân thể mềm nhũn vẫn cố gắng chống đỡ, bắt đầu phản kháng.

Hạng Tề ôm Lâm Uyển đi về phía trước, dươиɠ ѵậŧ vốn đã mềm xuống của hắn ở trong âʍ đa͙σ non mềm trơn trượt ướt nóng lại cứng lên lần nữa. Lâm Uyển có thể rõ ràng mà cảm nhận được tiểu huyệt của mình bị côn ŧᏂịŧ hắn dần dần căng ra, cứng rắn mà để ở trong thân thể của cô.

Lâm Uyển không dám nhúc nhích thêm, cô vừa động, côn ŧᏂịŧ của hắn ở trong cơ thể cô càng giật mạnh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng của nó.

Nhưng mà cho dù Lâm Uyển cố chịu đựng cảm giác xấu hổ, ở trong lòng ngực Hạng Tề ngoan ngoãn bất động, nhưng sau lưng cô dựa vào l*иg ngực hắn, hai chân bị hắn banh rộng ra, một cánh tay hắn treo một cái chân cô, giữa háng ngậm côn ŧᏂịŧ của hắn.

Theo Hạng Tề đi lại, tự động thọc vào rút ra, Lâm Uyển bị làm cho cả người tê dại, chỉ có thể mơ mơ màng màng mở miệng, phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người.

Quần áo của Hạng Tề không biết khi nào bị hắn cởi hết, hắn ôm Lâm Uyển ngồi xuống trên ghế, đem cô đặt lên đùi.

Ban đêm biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có phòng sách còn sáng đèn. Ở dưới ánh đèn màu cam, là một đôi nam nữ trần trụi giao triền trên ghế.

Đầu người phụ nữ ngửa lên, thân mình ngã vào l*иg ngực kiên cố của người đàn ông phía sau, hai chân bị tách ra đặt ở bên cạnh hắn. Một đôi vυ" kiều nộn nằm trọn trong lòng bàn tay của người đàn ông, bị hắn đùa bỡn.

Người đàn ông vùi đầu ở cần cổ cô liếʍ láp, thân dưới một khắc không ngừng đâm lên, vừa mạnh vừa sâu, đóa hoa giữa hai chân cô cơ hồ sắp bị hắn nghiền nát, mật dịch đang cuồn cuộn không ngừng chảy ra, tẩm ướt da thịt của hai người, rồi rơi xuống sàn nhà.

Có một khoảng thời gian ngắn Lâm Uyển khôi phục ý thức, cô nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mỹ của hai người ở phòng sách qua kính, hai người trần như nhộng ngồi ở trên ghế làʍ t̠ìиɦ, cảm giác xấu hổ khiến khuôn mặt cô đỏ hồng, đôi mắt gắt gao nhắm lại.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Uyển lại bị Hạng Tề kéo vào vực sâu du͙© vọиɠ, trừ bỏ cảm nhận kɧoáı ©ảʍ hắn mang đến còn lại không nhớ nổi mặt khác.

Ngày đó Hạng Tề ở trong phòng sách rất điên cuồng, làm Lâm Uyển thật lâu, đến khi Lâm Uyển hôn mê mới bị hắn ôm trở về phòng ngủ.