Chương 17: Khóc

Cũng không bất ngờ, Dương Hàn Đông đưa Nghiên Dương về thẳng nhà mình.

Đặt cô nhẹ nhàng xuống chiếc giường cỡ lớn trong phòng riêng.

Dù hôm nay cô đã được tốt nghiệp, nhưng cậu thì vẫn chưa được phép “ tốt nghiệp”, dù gì ... vẫn phải nhịn.

Ngồi bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ say không chút phòng bị khiến thú tính trong người bất giác cao hứng.

“Mày điên sao Dương Hàn Đông. Mày phải nhịn, phải nhịn. Cố gắng một chút nữa thôi.”, tự chấn an bản thân, thở dài một tiếng sau đó liền hướng tới phòng tắm để hạ hỏa.

Tắm xong, cậu đi lại phòng ngủ xác nhận Nghiên Dương đã ngủ ngon. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới sofa ở phòng khách.

Lần đầu tiên, đêm đầu tiên ở cùng bạn gái mà đã phải làm bạn với sofa chắc chỉ có mình Dương Hàn Đông cậu.

Ánh đèn vàng trong phòng khách phản chiếu vào gương mặt người con trai nằm trên sofa khiến người nhìn phải thẫn thờ một hồi. Rất đẹp! Đôi lông mày sắc lạnh, lông mi cong dài, đôi mắt phượng hoàng, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm hình chữ L ... tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Hôm nay, Lam Thành... thật đẹp.

“Dương Hàn Đông, đừng đi mà ... Dương Hàn Đông. Dương Hàn Đông...” Mặc cho cô gái khóc lóc gọi tên nhưng bóng lưng vô tình kia vẫn không quay lại dù chỉ một lần. Hình ảnh chàng trai đó cứ dần dần hòa lẫn vào màn đêm tĩnh mịch.

Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi rơi xuống gối, hình ảnh cô gái nhỏ nắm chặt chiếc chăn, bàn tay nhỏ run run khiến người khác thấy thương tâm. Trong căn phòng rộng lớn vang lên tiếng nấc cục.

Tay nắm cửa phòng ngủ bị một bàn tay lớn nắm lấy, cửa phòng dần mở ra. Cô gái nhỏ bị tiếng động làm tỉnh giấc.

Thoát khỏi giấc mộng.

Mở mắt ra, tuy có chút mơ màng nhưng vẫn nhận thức được căn phòng này ... rất lạ. Nghiên Dương suy nghĩ có phải tối qua uống quá chén mà bản thân cô đã làm ra loại chuyện không tốt đẹp nào đó rồi hay không?

“Tỉnh rồi?” Giọng nói ấm áp vang lên phá tan đi sự lạnh lẽo.

Nghe thấy tiếng nói, cô đột ngột ngồi dậy. Khuôn mặt kia... là Dương Hàn Đông.

Ngày hôm qua Nghiên Dương mơ mơ màng màng, dù người con trai bằng xương bằng thịt này xuất hiện trước cô cả ngày nhưng cô vẫn không cho là thật.

Hiện tại lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ánh mắt liền không rời khỏi đối phương một giây phút nào.

Dương Hàn Đông tiến lại gần giường ngủ nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn. Cậu vẫn sợ Nghiên Dương chưa thực tha thứ cho cậu.

Ánh mắt chứa đầy nỗi nhớ nhung, tràn ngập sự ôn nhu, giọng nói hết sức ấm áp:

“ Tôi quay trở lại rồi. Không đi nữa. Sẽ luôn ở bên cạnh em... Lại đây tôi ôm.” Hai tay mở rộng, sẵn sàng đón nhận đối phương.

Đôi mắt thỏ con kia liền ngập nước. Tay hất chiếc chăn ra, nhảy xuống giường, chạy nhanh đến chỗ người con trai kia mà ôm chặt.

Đột ngột òa khóc như một đứa trẻ.