Chương 5.2

Giáo viên múa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn và u ám của anh, Bà sợ hãi bước ra khỏi phòng tập.

Tiêu Túc ngay từ đầu đã là một kẻ nổi tiếng mất trí, bởi vì gia cảnh mà kiêu ngạo, ngay cả hiệu trưởng của trường cũng không dám quản hắn, huống chi là một giáo viên dạy múa đơn thuần như bà.

Mặc dù lúc này Tiêu Túc trông điềm tĩnh và bình thản không khác gì những người bình thường, nhưng anh vẫn mang trong mình vẻ hung ác nham hiểm, cô giáo dạy múa không thể không nhớ đến vẻ mặt điềm nhiên khi nhìn bà lúc ấy, cảm giác ớn lạnh lan khắp cơ thể.

Quả nhiên, dù có ngụy trang đến đâu thì bản chất cũng không thay đổi.

Không biết cô gái nhỏ bên trong có sao không.

“Cạch” Cửa phòng khiêu vũ bị người đàn ông khóa chặt, trong phòng khiêu vũ rộng lớn chỉ có hai người bọn họ.

Dựa vào việc cô gái không thể nhìn thấy, Tiêu Túc ung dung kéo ghế ngồi đối diện với cô.

Cô gái trước mặt vẫn uyển chuyển nhảy múa, vòng eo mềm mại uốn cong, dũi ra, không xương nhưng mạnh mẽ, kiễng chân nhẹ nhàng như lướt nước, giẫm lên từng nốt nhạc.

Độc hưởng

Tất cả những đẹp đẽ này, chỉ mình anh được thưởng thức.

Tiêu Túc vô cùng may mắn, may mắn là trường học đang nghỉ lễ, khuôn viên trường không có người, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô gái nhỏ.

Cô gái chuyển sang bản nhạc cổ điển, tiếng piano trong trẻo du dương êm đềm, và tiếng đàn cello êm dịu, âm rung sầu kín, yếu ớt như cô ấy, tựa như một cái chạm tay cũng có thể tan thành nước.

Tao nhã, thật sự tao nhã đến cực điểm.

Hoàn toàn khác biệt với âm thanh động cơ cộc cằn, nhiệt huyết thô bạo quen thuộc của anh.

Nhà họ Tiêu năm nào cũng có buổi tụ họp gia đình, Tiêu Túc bị ông già ép phải nghe âm nhạc cổ điển, phải thưởng thức vũ kịch, lúc đó anh không chỉ chế nhạo mà còn gắng hết sức để trốn thoát.

Giờ phút này, anh thậm chí còn chẳng muốn chớp mắt.

Anh nóng lòng muốn khắc sâu hình bóng cô gái vào máu xương, giấu nhẹm hơi thở của cô vào sâu trong cơ thể.

Chết tiệt.

Nếu Nhất Nhu xuất hiện sớm hơn vài năm và gặp một thiếu niên Tiêu Túc kiêu ngạo hoang đường thì đã xong đời.

Cô nhất định sẽ bị anh bắt lấy mà sũng hung hăng sủng nịnh.

Bản tính nổi loạn của tuổi trẻ sẽ bị đánh cho tan tác trước sự dịu ngoan yếu ớt trước mặt.

Rất đẹp, nhưng nó vẫn còn khuyết thiếu thứ gì.

Trực giác nhạy bén mách bảo anh rằng có điều gì đó đang được giấu nhẹm. Và thứ đằng sau sự che lấp ấy có thể khiến anh trở nên điên cuồng, làm anh mất trí.

Người đàn ông khom người, đặt hai tay lên đầu gối, âm thầm ngẩng đầu, hung ác, nham hiểm, khó lường. Hành động trùng khớp với hành động của thiếu niên nhiều năm trước.

Năm đó, Tiểu Túc đánh người đến ngất xỉu trong nhà kho, tay bê bết máu ngồi trên ghế chờ, người tỉnh lại, cũng chính là hành động đó.

khóe miệng cong lên ý cười, trầm tĩnh nhìn ánh mắt sợ hãi của người kia.

Hiện tại thì khác một trời một vật.

Ánh mắt của người đàn ông rơi vào mắt cô gái bị bịt mắt bằng vải voam.

Một đôi mắt vô cầu lần đầu tiên xuất hiện thần sắc mang tên du͙© vọиɠ.

Rất yếu, rất mỏng, không thể phát hiện.

Đối với những người như Tiêu Túc, một phần ham muốn cũng khiến kẻ khác phải thận trọng.

Dứt bỏ không được, không thể bông tha, trầm mê.

Cô ấy quá đẹp đẽ, đến nỗi làm cho người khác muốn phá hủy.

Tiêu Túc đứng dậy và đi về phía cô, trong mắt hiện lên một nỗi say mê mà chính anh cũng không hề nhận ra.

Anh nắm lấy cổ tay cô gái và kéo cô vào vòng tay của mình.

"Hừ! Ai."

Cô gái nằm trong vòng tay bối rối ngẩng đầu, "ca ca? Là ca ca sao?"

“Ân, là tôi.”

Người đàn ông thì thầm dịu dàng, luồn tay qua mái tóc của cô gái, nắm lấy lớp voan trắng mong manh.

Chỉ cần anh kéo nó, chiếc nơ con bướm sẽ hoàn toàn rơi rụng, chính đôi mắt của cô sẽ bị lộ ra.

"Tôi muốn nhìn thấy đôi mắt của em."

“không! không thể xem!”

Người trong mộng nói rằng anh thích cô vì đôi mắt của cô. Vì thế đối với Đồng Nhất Nhu, đôi mắt là vùng cấm, cô phải giấu chúng đi trước khi ai đó kịp nhìn thấy!

Lớp ren trắng từ từ bị kéo đi, Đồng Nhất Nhu hoảng sợ.

"Ca ca, làm ơn, đừng ~" cô gái khổ sở cầu xin, nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.

Người đàn ông mặc kệ lời van xin nhỏ mọn, Y Nhất cảm thấy da trên mắt mình đã chạm vào một luồng khí lạnh.

"Nó trống rỗng!"

Trái tim Đồng Nhất Nhu như sắp nhảy ra ngoài, tay càng ghì chặt ngực áo của người đàn ông

"Còn có một mắt, trống rỗng!"

“Thật xấu xí, nó sẽ làm anh sợ.”

Cô gái dịu giọng, miễn cưỡng nghiêng đầu, hàm răng trắng cắn chặt, đôi môi trở nên trắng bệch.

“ Ô ô ~” cô ấy nói vậy, để anh thậm chí sẽ không nhìn vào mắt cô.

Tiêu Túc đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ về điều này.

Động tác kéo dải ruy băng dừng lại, ngón tay cái xoa xoa làn da non nớt của cô gái dọc theo mép của lớp voan trắng tinh.

Trên đầu ngón tay có một lớp chai sần mỏng, làn da yếu ớt lập tức nhuộm một màu đỏ nhạt.

"Được rồi, để ca ca xem một chút."

Anh trai điên rồi.