Chương 1

Châu Chân Chân là con gái ruột của bố mẹ tôi. Từ nhỏ cô ta đã bị bắt cóc và bán đến một vùng núi hẻo lánh, hôm nay mới được tìm về nhà.

Tôi vừa chơi bóng chày trở về, vừa bước tới cửa thì nghe thấy tiếng khóc nức nở từ trong nhà vọng ra.

Khi bước vào, tôi thấy mẹ tôi đang ôm một cô gái khóc không ngừng.

Bố tôi đứng cạnh hai người, người đàn ông cao mét bảy hai mắt đỏ bừng.

Mẹ tôi khàn giọng nói: "Mẹ cuối cùng cũng đợi được con rồi. Con không biết mẹ hối hận thế nào khi để con một mình với người bảo mẫu đó đâu."

Tôi ngay lập tức biết được danh tính của cô gái này.

Bố mẹ tôi có một cô con gái ruột.

Lúc đó, bọn họ đang bắt tay vào khởi nghiệp, không có thời gian chăm sóc cô ấy nên đã thuê một bảo mẫu để chăm sóc cô.

Hai người mỗi ngày đi sớm về trễ, ít có thời gian ở bên con gái nên đương nhiên họ không biết người bảo mẫu này là một kẻ chuyên buôn người.

Sau đó, khi đứa trẻ lên bốn tuổi đã bị bảo mẫu bán đi, dù đã tìm kiếm rất nhiều năm nhưng vẫn không thể tìm lại được

"Đây là ai vậy ạ?"

Một giọng nói yếu ớt kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi ngước mắt lên thì thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi vô thức nhíu mày, ánh mắt của cô ta khiến tôi có chút không thoải mái.

Nhưng cô ta lại có phản ứng rất mạnh, co rúm lại rồi dựa sát vào lòng mẹ tôi hơn.

Mẹ tôi vỗ lưng an ủi cô ta, mỉm cười và nói: "Đừng sợ, đây là chị gái con."

Mẹ tôi lại giới thiệu với tôi: "Hân Hân, đây là em gái con, Chân Chân."

"Nhưng con nhớ là con không có chị mà."

Cô ta do dự vài giây, rụt rè liếc nhìn tôi.

Mẹ tôi nói: "Hân Hân là..."

Tôi mỉm cười tiếp lời: "Chị được nhận nuôi."

"Thì ra là vậy."

Giọng cô ta nhỏ đi mấy phần, lẩm bẩm không có tinh thần: "Bố mẹ đã có một đứa con khác rồi."

Mẹ tôi vội ôm lấy cô ta, đau lòng nói: "Chân Chân, có chị gái không phải là chuyện xấu đâu, trong nhà còn sẽ có thêm một người yêu thương con."

Châu Chân Chân vẻ mặt ảm đạm, nước mắt trào ra từ khóe mắt, "Con tưởng bố mẹ chỉ yêu thương một mình con thôi, sao phải chia sẻ yêu thương đó với chị ý chứ?"

Giờ tôi chắc chắn rằng cảm giác không thoải mái của tôi không phải là ảo giác. Cô ta rõ ràng là có thái độ thù địch với tôi.

Nhưng cũng có thể hiểu được, cô ta đã phải chịu nhiều khổ cực bên ngoài trước khi trở về nhà. Thấy bố mẹ ruột của mình lại chuyên tâm chăm sóc một đứa trẻ khác, chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái.