Chương 19: Nếu em làm anh sung sướиɠ

*NGÀY NGHỈ LỄ

Như đã bàn bạc, ngày nghỉ lễ đầu tiên tụi Lộc Hàm háo hức chuẩn bị đi chơi, xế chiều thì Tử Thao, Chung Nhân và cả Khánh Thù cùng nhau tới nhà Thế Huân

- Hi, mấy bạn chuẩn bị xong chưa?

- Xong rồi, xong rồi chúng ta đi thôi.

Từ trong nhà Lộc Hàm "tay xách nách mang" một đống đồ lạch bạch chạy ra. Thế Huân cũng phụ Lộc Hàm cầm theo một túi toàn bánh kẹo. Chung Nhân kinh ngạc:

-Chời ơi bạn đi lánh nạn hay sao mang nhiều đồ ăn vậy? Ở nhà nghỉ của mình có đủ hết mà

- Ờ thì...hì hì mình mang theo dự phòng đó mà.

- Dự phòng?

Lộc Hàm lấm lét nhìn qua Thế Huân nói nhỏ không để Thế Huân nghe:

- Tên Thế Huân ăn nhiều lắm nên mình mang phòng hờ.

Thế Huân nghe hết nhìn Lộc Hàm nhíu mày, Lộc Hàm chỉ biết cười trừ, thầm cám ơn vì Thế Huân không "vạch trần" Lộc Hàm. Khánh Thù nhìn Lộc Hàm với Thế Huân mà lòng buồn lắm, tiến tới bên Lộc Hàm, Khánh Thù mỉm cười:

- Tiểu Lộc, hôm nay đi xe cùng nha

Lộc Hàm vô tư nhìn qua Thế Huân hỏi một câu "ngớ ngẩn"

- Hay đi xe cùng Khánh Thù nha!

Thế Huân nhìn Khánh Thù vẻ dửng dưng

- Cám ơn nhưng chúng tôi đi xe của mình được rồi

Nói rồi Thế Huân nắm tay Lộc Hàm ra xe. Vậy là Lộc Hàm và Thế Huân ngồi 1 xe, Bạch Hiền, Chung Nhân và Xán Liệy đi chung còn Khánh Thù phải đi chung xe với Tử Thao

- Sao vậy? Đi cùng em không vui à?

Tử Thao nhìn Khánh Thù cười châm chọc không thèm trả lời Khánh Thù cho xe lăn bánh

- Hơi...z...z sao không đi cùng Bạch Hiền và Chung Nhân cho vui?

Thế Huân không nhìn Lộc Hàm giọng nói đầy vẻ "ám chỉ"

- Vậy đi với anh em không vui sao?

Lộc Hàm cãi lại :

- Mặt anh cứ đăm đăm như ông già nhìn thấy ghê thấy mồ

Thế Huân tức tối:

- Cái gì? Em dám nói anh như ông già hả? Còn dám chê anh thấy ghê

- Không phải sao?

- Tất nhiên là không, em có biết em đang ngồi vị trí bao nhiêu người muốn không? Đúng là "có phúc mà không biết hưởng"

Lộc Hàm nhìn Thế Huân lè lưỡi châm chọc. Thế Huân vui vẻ vừa lái xe vừa nói chuyện với Lộc Hàm:

-Vậy để anh đố em một câu cho em đỡ buồn chán ha?

Lộc Hàm quay hẳn sang Thế Huân tò mò, Thế Huân bắt đầu đố:

- Có một con nai trắng muốn đến thôn Đào Hoa thăm bà ngoại, đi mãi đi mãi rồi bị lạc đường, đúng lúc ấy nó gặp một con nai đen, liền nói: "Anh nai đen ơi anh có thể chỉ đường tới thôn Đào Hoa giúp em không?" Thỏ đen liền bảo: "Nếu chú em làm anh vui vẻ, anh sẽ chỉ đường cho". Không còn cách nào khác, nai trắng đành phải làm chuyện ấy với nai đen. Đi mãi lại bị lạc, lần này nai trắng gặp một con nai xám, nó liền hỏi đường, nai xám đáp: "Nếu ngươi làm ta sung sướиɠ, ta sẽ chỉ đường cho". Không còn cách nào khác nai trắng đành làm cái chuyện ấy với nai xám. Sau đó, nai trắng hạ sinh được một chú nai con. Đố em, chú nai con ấy có màu gì? (Câu đố này tác giả "mượn" của người ta chứ không phải tự sáng tác nha)

Lộc Hàm không để ý ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

- Màu trắng!

- Không đúng.

- Vậy màu đen?

- Cũng không đúng.

- Hay là nó có cả 3 màu trên người?

- Cũng không đúng luôn.

Đoán nãy giờ Lộc Hàm nghĩ đây là một câu đố mẹo nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án mà trí tò mò lại đang "phát huy" nên Lộc Hàm nhìn Thế Huân hỏi:

- Thế nó có màu gì?

Thế Huân nhìn cặp mắt tò mò của Lộc Hàm mà muốn bật cười nhưng may sao nhịn được, Thế Huân nhìn Lộc Hàm nói:

- Nào, xích lại đây tí nữa, nếu em làm anh sung sướиɠ, anh sẽ nói cho mà biết!

Nói rồi Thế Huân không nhịn được bật cười.

Còn Lộc Hàm biết bị lừa nên tức tối càu nhàu:

- Đồ vô duyên, không thèm nói với anh nữa em ngủ đây.

Lộc Hàm nhắm mắt mặt vẫn còn tức vì bị xí gạt, thấy vậy Thế Huân mỉm cười đưa một tay qua nắm lấy bàn tay Lộc Hàn. Không phản kháng ngược lại Lộc Hàm cũng nắm lấy bàn tay to lớn đó từ từ chìm vào giấc ngủ. Trên xe, phía trước Bạch Hiền nhìn Chung Nhân ngủ rồi mới nhìn lên "tài xế"

- Anh nghĩ mọi thứ sẽ ổn chứ?

Xán Liệt mỉm cười:

- Chưa biết nữa, mọi việc ngày càng rắc rối và có nhiều người can dự vào. Nhưng em yên tâm, mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát.

Bạch Hiền thở dài nét mặt trầm xuống:

- Em vẫn thấy lo lắm...

Xán Liệt mỉm cười giọng đầy tình cảm:

- Tin anh đi không sao đâu, thay vào đó sao em không dành chút quan tâm sang chuyện khác?

Bạch Hiền ngước lên:

- Chuyện gì?

-Chuyện anh và em!

Bạch Hiền đỏ mặt nhìn ra khung cảnh chạy dọc bên đường.

-"Chân voi"!.... mau dậy đi ngủ gì dữ vậy?

Đang "yên giấc" Lộc Hàm nghe văng vẳng tiếng ai quen quen, tay Lộc Hàm bị một "vật thể không xác định" lay lay. Mắt nhắm mắt mở Lộc Hàm lèm bèm:

- Ưa....gì daaaa?

- Sắp tới rồi kìa mau dậy đi đồ mê ngủ!

Thấy Lộc Hàm mở mắt Thế Huân chỉ tay ra ngoài

- Em nhìn đi!

Nói rồi Thế Huân hạ cửa xe xuống, hơi lạnh của rừng núi ùa vào. Nhìn ra cửa xe Lộc Hàm thấy hai bên đường bây giờ đã không còn nhà cao tầng hay xe cộ gì nữa, hai bên bây giờ chỉ còn màu xanh của cỏ cây, đôi khi xe chạy ngang qua chân núi làm Lộc Hàm ngước cổ hết cỡ để xem ngọn núi đó cao cỡ nào nhưng không thành công vì đèn đường chỉ giúp Lộc Hàm nhìn được phần chân núi. Những cây to nhờ ánh đèn đường đổ chiếc bóng dài xuống đường lộ.

- Woa.....

Nhìn Lộc Hàm không chớp mắt miệng chữ O như con nít Thế Huân nói:

- Vùng này nhiều côn trùng lắm, liệu hồn mà ngậm miệng lại đi nếu còn muốn ăn tối!

Lộc Hàm liếc Thế Huân:

- Xí...khó ưa

*BUỔI TỐI

Chạy một lúc nữa thì tới nơi, nhà nghỉ của gia đình Chung Nhân là một ngôi biệt thự nhỏ nhìn rất ấm cúng, Bao quanh là những cây cối to lớn dẫn vào cánh rừng gần đó. Có một con suối không biết bắt nguồn từ đâu chạy ngang qua đây nhìn rất đẹp và yên tĩnh. Khi tụi nó bước xuống xe thì một người đàn ông và một người đàn bà tuổi trung niên chạy ra cúi đầu chào:

- Cậu Chung Nhân, mấy cậu tới rồi. Nghe ông chủ nói cậu tới làm cả ngày nay chúng tôi ngóng mãi.

Chung Nhân nắm tay người phụ nữ

- Hi, vì xế chiều chúng cháu mới bắt đầu đi mà. Đây là các bạn cháu. Quay qua phía tụi nó Chung Nhân giới thiệu:

- Đây là vợ chồng bác Kim ở đây để giúp nhà mình trông coi ngôi nhà này. Tụi nó cũng cúi đầu chào lại. Sau màn chào hỏi tất cả vào nhà rồi lên phòng sắp xếp đồ đạc và tắm rửa. Theo Chung Nhân để tăng "tính đoàn kết" thì 4 đứa thụ 1 phòng còn 3 tên đứa công cũng phải ở chung một phòng.

- Tôi ngủ riêng!

Thế Huân tỏ vẻ không hài lòng nhưng cuối cùng cũng phải "tuân chỉ" vì không thể chống lại số đông.

- Ui da...đói bụng quá đi.

Từ trên phòng bước xuống thì tụi công đã ngồi dưới đó từ lúc nào. Nghe Lộc Hàm than thở Chung Nhân mới nói ra "sự thật đau lòng"

- Thông báo! Trong những ngày ở đây chúng ta sẽ tự nấu ăn.

Cả đám tròn mắt (trừ Thế Huân):