Chương 23

M.Hoàng lái xe về nhà, trong tâm trí anh lại nhớ đến lời của Mận. " Đừng đánh mất giá trị tình cảm của người yêu anh, nếu mất rồi muốn tìm lại cũng rất khó, mà có lúc hối hận thì còn khó hơn, vì lúc đó có 1 người hối và 1 người hận". Anh chưa bao giờ ghét Cẩm Tiên, chỉ là anh cố níu kéo 1 chút tình cảm với Mận. Những điều cô ấy làm cho anh, anh đã có lúc xiêu lòng, có lẽ người cố chấp nhất là anh.

Chuông điện thoại reo làm gián đoạn suy nghĩ của anh, đó là Cẩm Tiên.

- Cẩm Tiên, tôi...

- Cứu, cứu em...

Anh dừng xe kít lại, mặt đầy lo lắng.

- Cẩm Tiên có chuyện gì vậy.

- Khách... khách sạn B, phòng 1023, đường A...

Cẩm Tiên cúp máy, nghe qua điện thoại thì có tiếng la ré của ai đó. Ko suy nghĩ nữa mà anh phóng xe đi ngay.

....

Rầm... rầm...

- Con đĩ kia, mày ra đây cho tao.

Lão đạo diễn đê tiện chùi vết máu chảy gần trán, tức giận đập cửa phòng tắm.

- Mày ra đây nhanh lên. Mày ko ra phải ko, để xem mày chịu được bao lâu.

Cánh cửa phòng bật mở, M.Hoàng cùng với 1 vài người của khách sạn xông vào. Nhìn thấy lão đạo diễn đê tiện chỉ quấn 1 cái khăn cho thân dưới là M.Hoàng hiểu. M.Hoàng xông vào đánh đấm cho hắn đến ngất, đến nỗi người của khách sạn phải ngăn anh.

- Giao hắn cho cảnh sát, chờ tôi giải quyết hắn.

Nói rồi M.Hoàng tiến lại gần cánh cửa phòng tắm.

- Cẩm Tiên, là tôi M.Hoàng đi.

Cô mồ hôi vật vã, nước mắt ngắn dài, tay run run mới mở được cửa. Vừa gặp M.Hoàng cô ngã vào lòng anh.

- Cẩm Tiên, cô sao vậy, sao mồ hôi thế này.

- Em.. em..bị hạ thuốc.. em em chịu hết nổi rồi.

- Hạ thuốc???

Nhìn cô vật vã như vậy anh cũng hiểu cô bị gì rồi.

Anh bế cô lên giường, mồ hôi thấm vào chiếc váy ngủ cô đang mặc, nó ôm sát vào người cô, lộ lên cặp nhũ hoa ko bị ràng buộc. Bởi lẽ khi nghe tin anh dẫn 1 cô gái vào khách sạn, cô đang trong bộ đồ ngủ. Vơ vội áo khoác mà chạy thôi, có kịp thay đồ gì đâu.

Cẩm Tiên quằn quại trên giường, nhìn cô ko khác gì con nghiện bị thiếu thuốc.

Với cả body nóng bỏng như thế, những cơn quằn quại gợϊ ȶìиᏂ như thế, và 1 chút gì đó có động lòng với cô, thì anh ko thể "để yên" được nữa.

Anh tiến đến ôm eo cô, nhìn cô rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn đầu đời. Cô ôm lấy cổ anh đáp trả nhiệt tình, tay cô mở nhanh mở nhanh những hột nút trên áo sơ mi của anh. Tiếp đó mở nhanh mở nhanh dây thắt lưng và kéo khóa quần xuống, cho tay vào trong đó.

Anh bị kí©h thí©ɧ, anh đè cô xuống, xé đi cái váy vướng víu đó. Anh hôn lên nhũ hoa căng mọng của cô, tay kia ko ngừng bóp nắn cái còn lại. Cô oằn người lên, trong cô bây giờ đang rất thèm muốn, lại thêm kí©h thí©ɧ từ anh cô thật chỉ muốn đè anh ra ăn anh luôn cho rồi.

Tay anh lại đưa ra sau eo cô rê đến mông cô, kéo vứt lun cái qυầи иᏂỏ con con. Anh lại tiếp túc bóp nắn mông cô, rồi nghịch nghịch nơi cô bé.

Cô bị kí©h thí©ɧ quá độ, cô leo lên người anh, hôn anh, hôn rất nhiều. Tay cô cũng ko vừa, cũng kí©h thí©ɧ quanh cơ thể anh, rồi đưa miệng kí©h thí©ɧ ti của anh. Cô hôn xuống cơ bụng 6 múi của anh, tay cô lại kí©h thí©ɧ dương v*t đang cương cứng của anh.

Anh lại lật cô nằm xuống, đưa dương v*t to lớn vào cô bé nhỏ nhỏ của cô. Đưa từ từ, mátxa lên xuống để cô bé "há miệng" mà "tiếp nhận" dương v*t của anh.

- Umm..hhh... đau... từ từ.

Anh lại nhẹ nhàng đẩy vào.

- Aaaa... em đau.

Một tay anh vân vê đầu ti cô, đồng thời trấn an cô.

- Thả lỏng... thả lỏng cơ thể ra... sẽ ko đau đâu...

Mồ hôi anh vã ra như tắm, nhỏ lên mặt cô, nhỏ lên bầu ngực cô, kí©h thí©ɧ.

- Um...um..hh... đúng rồi... như thế...

Anh tăng dần cường độ lên 1 chút.

- aaa...ummmm...em thích... thích... thế.

Tiếng rên của cô lại càng khiến anh kí©h thí©ɧ hơn nữa, anh lại nhanh hơn nữa, tay cô bấu vào lưng anh đỏ rát.

Anh để cô ngồi dậy, 2 tay giữ thanh giường, cứ thế anh mặc nhiên ra vào.

- Ah...umm... nhanh... ahhh.. nhanh hơn... đi anh...em sắp...

Anh giữ tay vào hông cô, lắc nhanh cơ thể của mình. Rồi anh gầm lên như con thú, ngã lên người cô. Cô cảm thấy bao nhiêu tinh túy của anh chảy trong cơ thể mình.

.....

Thức giấc sau 1 đêm vật vã, cô thấy cơ thể mình rã rời như muốn rớt từng bộ phận ra vậy. Điều đầu tiên sau khi mở mắt là mắt cô mở thật to, to hết cỡ rồi lấy tay bụm miệng lại. Bên cạnh cô là M.Hoàng, đêm qua cô và anh đã....

Cô thẹn, cô nhìn anh thêm 1 lúc, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh thật gần như vậy. Và lúc như thế này anh sẽ ko gắt gỏng với cô, đẩy cô ra xa.

Cô dậy tìm quần áo để mang về, nhưng tìm được quần áo thì cô lại ko biết mang về thế nào đây. Nhưng nhìn đống quần áo bị rách này cô lại nhớ anh đêm qua quá, anh mạnh mẽ, anh cuồng nhiệt, anh khiến cô say mê. Cô vội tìm áo khoác, xem hôm qua tên kia kéo ra ném đi đâu.

Áo khoác và qυầи иᏂỏ, có lẽ đây là thời trang mà chỉ cô dám mang ra ngoài, rồi tìm chìa khóa, rồi tìm điện thoại nữa. Cái tên đạo diễn biếи ŧɦái đê tiện đó có cần phải thuê 1 cái phòng lớn như vậy ko chứ.

- Tìm thấy chưa?

- Mới có điện thoại à, còn chìa khóa xe nữa thôi.

Cô đứng hình vì giọng nói này, chủ nhân của giọng nói đã tỉnh rồi sao, cô quay qua cười cười.

- Anh à, anh tỉnh rồi sao. Anh ở lại em về trước.

Trán anh nhăn lại,mặt mày u tối, răng nghiến chặt. Tay anh chống lên.

- Cô định bỏ đi và ko chịu trách nhiệm đêm hôm qua sao?

- Ko, M.Hoàng à, anh nghe em, ko phải đâu, do lão đạo diễn ấy...

- Tôi ko nói lão đạo diễn, tôi nói tôi, cô xơi tôi xong rồi cô chùi mép mà đi hả.

- Anh... ý anh là sao.

- Cô ko chịu trách nhiệm việc mình làm đêm qua với tôi à.

Cô mừng rơi nước mắt.

- Em chịu... em sẽ chịu trách nhiệm cả đời với anh mà.

Anh mở mền lên ngoắc cô lại.

- Lại đây.

Cô ko ngần ngại mà chạy nhanh lại sà vào lòng anh. Anh ôm lấy cô hôn lên tóc cô. Còn cô thì khỏi nói, cảm giác lúc này rất khó tả.

.....

- Cậu ơi, có khi nào 2 người đó hôm nay lại ko về ko?

- Làm sao mà tao biết được.

Nó và hắn cùng chống cằm ngồi ngay bậc thềm trước nhà mà ngóng ra cửa.

- Kìa, về rồi kìa, cậu ơi.

- Tao thấy rồi.

Hắn và nó cùng đứng lên đón đôi vợ chồng trẻ về.

- Chị ơi, hôm qua chị ở đâu mà em gọi mãi ko đc vậy.

- À, chị... chị...

- Chị bị ốm hay sao mà mà mặt đỏ vậy. Chị chỉ cần nói cậu M.Hoàng lên....

Hắn nhanh tay bịt miệng nó lại.

- Haha... ốm cứ mua thuốc uống thôi nha.

Cẩm Tiên nhìn M.Hoàng rồi lấy 2 tay che mặt mà chạy về phòng. M.Hoàng thái độ cũng khó hiểu rồi cũng về phòng. Chỉ có 2 kẻ tội nghiệp ko hiểu gì