Chương 15

Trái tim Du Hạ đập thình thịch nhưng trên mặt vẫn không tỏ ra sợ hãi, cô ngoảnh lại. Tư Dĩ Hàn điềm nhiên nhìn chỗ khác, phóng xe đi.

– Tôi khó mà tin được. – Thật lâu sau, giọng của Tô Minh mới xuất hiện trở lại. “Nhưng cũng vô cùng hợp lý, có rất nhiều sự việc rất trùng khớp. Tôi còn rất khó tiêu hóa được chuyện này, để tôi bình tĩnh một chút rồi sẽ gọi lại cho cậu”

– Ừ. – Du Hạ cúp máy.

Nửa tiếng sau, Tư Dĩ Hàn dừng trước một quán lẩu. Anh đeo khẩu trang, bước xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa: “Đi thôi.

– Anh chọn chỗ này thật sao?

Nhà hàng này thuộc chuỗi nhà hàng lẩu Trùng Khánh rất đắt khách, có mặt trên cả nước. Vấn đề lớn nhất là nhà hàng không có phòng riêng, nếu ăn ở đây thì chắc chắn sẽ bị chụp hình.

– Em không thích sao? – Cánh tay thon dài của Tư Dĩ Hàn khoáv lên cửa, nhấc chân bước vào xe, cánh tay lướt qua người Du Hạ. Cô cứng đờ ngẩng đầu lên.

– Là em muốn ăn lẩu, đừng kén cá chọn canh, cuối cùng em có ăn không? – Cạch một tiếng, Du Hạ quay đầu, Tư Dĩ Hàn đã vươn mấy ngón tay thuôn dài bấm mở dây an toàn của cô.

Không khí chợt loãng ra, ánh sáng phản chiếu đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tư Dĩ Hàn. Xích lại gần, Du Hạ có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt quẩn quanh anh. Tư Dĩ Hàn hút thuốc sao? Du Hạ nắm chặt túi xách trong tay, Tư Dĩ Hàn lui ra sau, buông dây an toàn ra: “Em xuống đi”.

Du Hạ xuống xe, Tư Dĩ Hàn đã vào nhà hàng trước. Cả hai ngồi ở một góc, Du Hạ đặt ba lô xuống, quan sát khắp nơi: “Nếu anh bị chụp thì chắc chắn sẽ lên hot search”.

– Thì sao? – Tư Dĩ Hàn nhận e-menu. “Em sợ lên hot search à?”

– Không ai nhìn thấy mặt em, em không sợ.

– Thật là trùng hợp. – Giọng điệu Tư Dĩ Hàn bình thản, ngón tay trắng trẻo lướt trên màn hình, thản nhiên nói. “Anh cũng không sợ”.

Du Hạ nghẹn họng, anh không sợ lên hot search, bây giờ anh đang trên no.1 hot search còn gì!

Anh nói nhăng nói cuội gì thế?

Tư Dĩ Hàn đưa menu cho Du Hạ, thuận tay cởi khẩu trang: “Em để ý tới hot search ——”

– Wow! Tư Dĩ —— – Người phục vụ vừa đến lấy menu, quay sang thấy Tư Dĩ Hàn, che miệng lùi về sau từng bước, hai mắt mở to. Tư Dĩ Hàn đưa tay lên môi suỵt một tiếng, giây phút đó Du Hạ đứng hình, cô nín thở. Ngón tay, đôi môi mỏng, quả thật quá quyến rũ không thể chịu được.

Tư Dĩ Hàn thấp giọng nói: “Giả vờ đừng nhận ra tôi, cảm ơn”.

– Được! – Phục vụ nén tiếng thét chói tai xuống, hai mắt không ngừng chằm chằm vào Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn bên ngoài anh tuấn hơn rất nhiều so với trên tivi, người cao, da trắng, đẹp trai cực độ khiến người khác tim đập chân run.

Du Hạ hắng giọng, trả menu lại. Cùng Tư Dĩ Hàn lên top tìm kiếm, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Ngồi đây ăn lẩu với bộ dạng này là một mối nguy hiểm siêu to, hệt như đang đi xiếc trên dây. Tư Dĩ Hàn thì không biết sợ là gì, anh ngồi ngay sảnh chính, không đeo khẩu trang. Anh hoàn thành vai trò của một bia ngắm di động, thiếu điều chỉ cần treo thêm một cái bảng ghi bốn chữ: Mau đến chụp tôi.

Mới ăn được nửa nồi lẩu, fan và người dân đã nhận ra Tư Dĩ Hàn, một người hét lên. Du Hạ mém đánh đổ ly nước ô mai, Tư Dĩ Hàn phía đối diện nhanh tay đội một cái mũ lên đầu cô. Từng khớp ngón tay mảnh khảnh sắc nét ấn xuống vành mũ, tầm mắt Du Hạ tối hẳn, Tư Dĩ Hàn đang chắn trước mặt.

– Anh Hàn!!!!! – Hành lang tức khắc toàn là người, điên cuồng chen chúc trước mặt

Tư Dĩ Hàn không mang khẩu trang, khuôn mặt lành lạnh dưới ánh đèn không để lộ bất kì cảm xúc nào. Dáng người cao ngất che chắn cho Du Hạ, ôm cô vào lòng. Mặt Du Hạ dán vào l*иg ngực vững chãi tựa hồ đang nghe tiếng tim Tư Dĩ Hàn đập. Đã bao lâu Du Hạ không ôm Tư Dĩ Hàn như thế này? Kể từ ngày mẹ qua đời, sàn bệnh viện giá lạnh, một mảnh vải màu trắng bao trùm lấy bà, Du Hạ được Tư Dĩ Hàn ôm vào lòng, cả một bầu trời hoang vu chỉ còn mỗi anh.

Tư Dĩ Hàn ôm Du Hạ, ngón tay thon dài của anh che khuất khuôn mặt cô, lòng bàn tay ấm áp khô ráo thoang thoảng mùi bạc hà. Đầu ngón tay mịn màng mềm mại, Du Hạ chớp mắt mấy cái, lông mi cọ vào ngón tay Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn muốn tránh, anh hạ tay rồi một lần nữa đưa tay che mặt cô, thấp giọng: “Đừng nhúc nhích”.

Mấy cô gái phía trước nghe giọng nói êm tai của anh, lý trí cuối cùng vụt mất, hét một tiếng chói tai.

Tư Dĩ Hàn cụp mắt, người vây quanh ngày càng đông. Anh lấy điện thoại gọi Chu Đĩnh, bên kia nhanh chóng bắt máy. Tư Dĩ Hàn gửi địa chỉ qua, nói: “Đến đây đi, tôi bị bao vây rồi”.

Đợi fan chủ động tránh đi thì rất bất khả thi, Du Hạ và Tư Dĩ Hàn lùi về phía nhà bếp, fan bị nhốt bên ngoài. Bên trong tràn ngập mùi dầu ớt nồng, chua cay hăng hắc, dưới chân toàn là nước. Tình cảnh này có chút hoang đường, Tư Dĩ Hàn cũng nhìn cô, đôi mắt anh cười nheo lại.

– Thật xin lỗi, hại em rồi. – Một chút thành ý cũng không có.

– Phải làm sao bây giờ? – Du Hạ cố đè nén tiếng gào thét trong lòng, ngoài mặt điềm nhiên như không.

– Chờ Chu Đĩnh đến.

– Cậu là Tư Dĩ Hàn sao? – Một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồng phục tạp vụ của nhà hàng, thấp giọng. “Tôi đã xem phim của cậu, cậu là ngôi sao nổi tiếng!”

Tư Dĩ Hàn dời mắt khỏi Du Hạ, anh liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, dừng một chút rồi gật đầu, nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác.

– Có thể chụp chung một tấm ảnh ——

– Hôm nay giờ không tiện. – Tư Dĩ Hàn giơ tay kéo mũ xuống, che khuất nửa mặt.

– Con gái tôi rất thích cậu, hiện tại con bé đang nằm viện, tôi muốn ——

– Xin chào, xin chào! – Cửa phòng bếp bật mở, một người đàn ông trung niên bước thẳng vào, miệng cười tươi rói. “Tôi là quản lý của nhà hàng này, tên Trần Vinh Quang”

– Đi làm việc đi, tụ tập một đám ở đây làm gì” – Quản lý quát lớn, mọi người lập tức tản đi chỗ khác. Ông ta quay lại nở một nụ cười xán lạn: “Người nổi tiếng thì có thể gọi cho nhà hàng trước một tiếng, tôi có thể sắp xếp phòng trên lầu cho anh”.

Khó có cơ hội được người siêu cấp nổi tiếng đến đây dùng bữa nha.

– Dì, dì mới bảo muốn chụp ảnh chung phải không? – Du Hạ nhìn về phía dì dọn dẹp.

– Đúng đúng đúng!

Du Hạ chạm vào tay Tư Dĩ Hàn, thấp giọng hỏi: “Có thể chụp với dì ấy một tấm được không?”.

Đôi mắt đen nhánh của Tư Dĩ Hàn như đang chìm xuống một hồ nước sâu, anh nhìn chằm chằm vào tay Du Hạ. Bàn tay cô mảnh khảnh, trắng nõn, mềm mại và ấm áp: “Được”.

– Dì có thể chụp rồi, dì tới đây đi.

– Cảm ơn cô gái. – Dì lao công cười chạy đến, dưới đất trơn trượt, suýt ngã sõng soài. Du Hạ không ngại bẩn, sải một bước trên mặt đất ướt nhẹp, đỡ lấy.

Du Hạ nói với dì lao công: “Dì đưa điện thoại cho cháu, cháu chụp cho”.

– Cảm ơn cảm ơn. – Dì lao công vội vàng chạy đến bên cạnh Tư Dĩ Hàn, rụt rè không biết phải đứng đâu khi thấy khuôn mặt ướp đá của anh.

Tư Dĩ Hàn đút một tay vào túi, đứng gần lại một chút. Dì bất chợt cười rộ lên, bà căng thẳng nắm chặt quần áo, giơ tay hình chữ V. Du Hạ chụp hình xong, trả điện thoại, nói: “Chúc con gái dì sớm khỏe”.

Dì lao công liên tục cảm ơn.

– Anh Tư, chúng ta cũng chụp một tấm ảnh chứ?

Có tiếng đập cửa, giọng Chu Đĩnh bên ngoài hổn hển truyền vào: “Anh Hàn”.

Tư Dĩ Hàn mở cửa, đôi chân dài bước ra trước, vệ sĩ đang chặn các fan đang dâng lên dồn dập. Du Hạ đeo khẩu trang, kéo thấp nón rồi theo sau. Chiếc xe van đưa đón[2] màu đen đang chờ sẵn ở ngoài, Chu Đĩnh mở cửa xe, Tư Dĩ Hàn hơi cúi người vào trong. Du Hạ cũng bước lên, thấy Tư Dĩ Hàn đang gác một tay lên trán, dáng vẻ lười biếng dựa ra phía sau, hai chân thẳng tắp mở hờ.

Du Hạ ngồi xuống bên kia, Chu Đĩnh chào cô, sau đó quay lại hỏi Tư Dĩ Hàn: “Anh Hàn, tại sao anh đến đây ăn? Đông người như vậy thì nguy cơ mất kiểm soát rất cao, một khi xảy ra giẫm đạp thì ——”.

– Xuống xe. – Tư Dĩ Hàn ném chìa khóa xe cho Chu Đĩnh, khó chịu. “Lái xe tôi về”

Chu Đĩnh: “. . . . . .”

Anh hai, ăn lẩu mà náo loạn như vậy, anh lo tốc độ lên hot search của mình chậm quá phải không?

Mới nói hai câu đã chù ụ.

– Em xem tính khí của anh trai em đi – Chu Đĩnh quay sang Du Hạ, chậc một tiếng, trách cứ. “Sao không có một chút tự giác của người nổi tiếng chứ, đây không phải rảnh quá không có việc gì làm sao? Tối nay sẽ thầu trọn gói hot search nữa. Dừng xe, tôi phải xuống”

Xe dừng cho Chu Đĩnh xuống, Tư Dĩ Hàn lại ngả người ra sau, hai bàn tay mảnh khảnh đan vào nhau. Vẻ mặt đã bớt âm u hơn nhưng vẫn lạnh lùng. Anh bảo tài xế: “Biệt thư Cảnh Minh”

Tài xế nhìn Du Hạ từ kính chiếu hậu, anh ta đã là tài xế cho Tư Dĩ Hàn bốn năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Tư Dĩ Hàn cho phụ nữ lên xe. Cô gái này tuyệt mỹ thế nhưng chắc không phải là người nổi tiếng. Vì nếu là người nổi tiếng xinh đẹp thế này thì chắc chắn sẽ có danh tiếng, không thể không biết cô ấy là ai được.

Ngay sau đó, vách ngăn trong xe được nâng lên, chặn tầm mắt của người lái xe.