Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Là Tình Yêu Của Anh

Chương 21: Em Đã Nhớ Ra Anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày thứ hai Hạ Vi ở bệnh viện thì Hàn Kỳ Đông có ghé qua thăm cô, Gia Hân nhìn thấy Hàn Kỳ Đông thì ánh mắt long lên đầy vui vẻ, sao có thể qua mắt được Hạ Vi.

"Không ngờ Nhị thiếu lại đến thăm thường dân như tôi."

Hàn Kỳ Đông ăn miếng táo được Gia Hân gọt sẵn sau đó nhìn Hạ Vi bĩu môi.

"Có việc đi ngang."

Hạ Vi bật cười à một tiếng.

Hàn Kỳ Đông lấy trong túi giấy một ít bánh ngọt đặt lên bàn.

"Cho tôi sao?" - Hạ Vi nhìn túi giấy hỏi.

Hàn Kỳ Đông nhìn về phía Gia Hân rồi quay mặt đi:"Cô là heo à, ăn một mình sẽ lăn đó… phải biết chia sẻ."

Hàn Kỳ Đông lấy một chiếc cupcake hình gấu bông đưa về phía Gia Hân nói:"Cho cô."

Hạ Vi khoanh tay ngồi trên giường bệnh, cô mới là người bệnh mà…

Gia Hân không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Kỳ Đông, ngại ngùng đưa tay nhân lấy:"Cảm ơn anh."

Bên ngoài, Cố Cao Lãng bước vào bên trong phòng bệnh, ánh mắt nhìn cô đầy nét lo lắng.

"Cố tổng, sao anh lại đến đây"

Hạ Vi luôn nghĩ mối quan hệ giữa cô và Cố Cao Lãng không thân thiết.

"Anh không thấy em nộp CV nên đi tìm em, vô tình biết em đang ở bệnh viện. Hạ Vi, anh rất lo."

Cố Cao Lãng bước đến, ôm Hạ Vi vào lòng.

Cô có chút bất ngờ…

"Hàn Kỳ Nam…" - Hàn Kỳ Đông nhìn người anh trai này thì cảm thấy vô cùng thú vị.

Phía sau lưng Cố Cao Lãng vừa bước vào là Hàn Kỳ Nam cũng đến thăm cô.

Nhìn thấy Hạ Vi đang nằm trong lòng Cố Cao Lãng ánh mắt liền lạnh xuống như đông đá người đối diện.

Hạ Vi nghe thấy tên của Hàn Kỳ Nam liền rụt người lại, vội vàng rời khỏi vòng tay của Cố Cao Lãng.

Hạ Vi luống cuống vì nghe thấy cái tên Hàn Kỳ Nam… trước kia vì không nhớ về anh thì không sao, hiện tại cô không thể bình tĩnh nổi.

Giống như người yêu lâu ngày gặp lại.

Nhưng lại bị anh bắt tại trận đang ôm ấp người đàn ông khác.

Vì xoay người quá mạnh… bàn tay Hạ Vi đập vào thanh chắn giường, va đập khá mạnh khiến cô kêu đau một tiếng.

Cả hai bàn tay nam nhân cùng nắm bàn tay vừa bị đau của cô.

Hạ Vi đưa mắt nhìn hai bàn tay này…

Trong tình huống gì vậy?

Hàn Kỳ Nam bỗng buông tay, sau đó liền rời đi.

Bên ngoài, Phi Long đi theo từ phía sau, Hàn tổng sao vừa đến thăm đã bỏ đi rồi.

"Hàn tổng, sao vừa đến đã đi rồi."

"Có sức ôm ấp nam nhân rồi, cũng không chết được."

Phi Long lắc đầu… thì ra là ghen.

Hàn Kỳ Nam ngồi trên xe quay về Hiểu Pha… gần đây anh bận muốn chết, vừa xong việc liền muốn đến thăm cô, vậy mà vừa đến liền phát hiện cô không hề thiếu người chăm sóc.

Hàn Kỳ Nam nhớ đến những lời cô nói… nhìn anh liền thấy phiền thì vô cùng đau lòng.



"Hàn tổng, vì hôn sự với Liêu gia không thành nên lão gia đã sắp xếp cho anh xem mắt."

Không thấy Hàn Kỳ Nam phản ứng, Phi Long lại tiếp tục nói.

"Đối tượng là con gái độc nhất của Chu thị, vừa mới đi du học ở nước A quay về, chuẩn bị đến Chu thị để tiếp quản gia nghiệp."

Hàn Kỳ Nam tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại đáp:"Được, sắp xếp đi."

Hạ Vi nhìn Hàn Kỳ Nam rời đi có chút mất mát, vừa đến đã đi mất rồi sao?

Trò chuyện mấy câu, điện thoại Cố Cao Lãng kêu lên liên tục.

"Vi Vi, hôm sau anh lại đên thăm em, anh có việc phải quay về Gia Thế."

Hạ Vi gật đầu:"Cảm ơn anh."

"Tôi cũng phải về rồi." - Hàn Kỳ Đông đứng lên.

Hạ Vi cũng vẫy tay tạm biệt hai người bọn họ.

Bên ngoài, Hàn Kỳ Đông đi phí sau Cố Cao Lãng, xem ra người anh trai này của anh có đối thủ cạnh tranh không phải dạng vừa.

"Cố tổng, có những thứ không thuộc về anh cũng đừng nên cố miễn cưỡng."

Cố Cao Lãng bật cười quay về phía Hàn Kỳ Đông đáp:"Là của ai thì cũng chưa biết được."

Hàn Kỳ Đông gật đầu:"Tôi chỉ cho anh lời khuyên thôi, anh chưa xuất phát đã bại trận…"

"Cuộc chiến chưa bắt đầu, cậu đã khẳng định tôi thất bại… đúng là Hàn gia đều sinh ra những con người quá tự tin."

Hàn Kỳ Đông cười lớn:"Quá khen, Cố tổng đi thong thả."

Hạ Vi nằm viện một tuần cũng được xuất viện.

Trên trang chủ truyền thông chính là tin tức hẹn hò giữa Hàn Kỳ Nam và Chu Tuyết… hai thế lực kinh tế bật nhất thành phố.

Hạ Vi nằm trên nhìn Hàn Kỳ Nam trên ipad… cô nhớ năm đó, gương mặt anh không hề lạnh lẽo như hiện tại.

Không được, Hàn Kỳ Nam là của mình.

Hạ Vi chụp CV của mình, gửi trực tiếp đến tài khoản mạng xã hội của Hàn Kỳ Nam.

Cô nhìn thấy Hàn Kỳ Nam đã xem nhưng không trả lời.

"Sao lại không trả lời."

"Bận hẹn hò sao?"

"Hàn Kỳ Nam… anh dám hẹn hò với người khác."

Hạ Vi nằm lăn ra giường… lăn qua lặn lại không ngủ được… điện thoại vẫn không có tín hiệu hồi đáp.

Đến sáng hôm sau, Hạ Vi đang ngủ thì tiếng điện thoại vang lên… cô bò dậy nhặt chiếc điện thoại đã bị cô đá rơi xuống giường.

"Xin chào, ai vậy?"

"Chúc mừng cô Trần Hạ Vi, cô đã trúng tuyển nhân viên tập sự vào Hiểu Pha trong bộ phận sáng tạo. Cô có thể đi làm ngay hôm nay?"

Hạ Vi mở to mắt.

Vậy là được tuyển rồi, lại còn được sắp xếp đúng với ngành học của cô.

"Vâng, tôi sẽ đến ngay."

Hạ Vi nhanh chóng thay đổi trang phục, đón xe đến Hiểu Pha.

Quay lại Hiểu Pha, cô đã gần anh thêm một chút rồi.



Đúng như quy trình, cũng không đúng quy trình lắm… cô đã trực tiếp nộp CV cho tổng giám đốc cơ mà.

Bàn làm việc của cô trong một phòng lớn gồm 5 người. Sếp của phòng sáng tạo là Sếp Triệu, cô ta nhìn Hạ Vi đánh giá, sau khi xem CV khá ổn nhưng là kẻ đi từ cửa sau, nên cô ta vẫn khinh thường.

Mới đến nhưng sếp Triệu đã giao cho cô một dự án lớn, đối với người không có kinh nghiệm nhiều như Hạ Vi thì hơi quá sức.

"Nếu không có bản dự án trong sáng mai, coi như cô không hoàn thành thời gian thử việc."

Sếp Triệu đưa cho cô hồ sơ dự án về phía Hạ Vi.

Hạ Vi nghe vậy thì cúi đầu nhận việc, dù sao cô cũng phải cố gắng tăng ca… dù gì mới đến cũng phải thể hiện một chút.

"Nghe nói cô tốt nghiệp loại xuất sắc phải không? Vậy chắc không phải tôi làm khó cô chứ?"

Hạ Vi gật đầu:"Em sẽ cố gắng."

Buổi trưa, Hạ Vi ngồi trong phòng làm việc để tranh thủ hoàn thành dự án sớm nhất có thể… cô nhìn những kí hiệu mà không thể nhớ nỗi vừa tra vừa làm rất tốn thời gian.

Cho đến chiều muộn, mọi người trong phòng đều ra về, chỉ còn một mình Hạ Vi phải ở lại tăng ca để hoàn thành cho xong.

Hàn Kỳ Nam ngồi trong phòng tổng giám đốc, anh ngắm nhìn bức ảnh trong CV trên tin nhắn hôm qua cô gửi.

"Hàn tổng, xe chuẩn bị xong rồi."

"Được."

Hàn Kỳ Nam hôm nay có hẹn gặp mặt Chu Tuyết, vì cả hai không muốn hai bên ép đi xem mắt nên đồng ý giả vờ hẹn hò để đối phó gia đình… vì Chu Tuyết nói rõ với Hàn Kỳ Nam cô đã có người trong lòng.

Hàn Kỳ Nam đi ngang qua phòng Sáng Tạo thì thấy đèn bên trong còn sáng, nhìn thấy Hạ Vi đang tập trung làm việc bỗng dừng lại.

"Sếp Triệu nổi tiếng ghét những người đi cửa sau, anh sắp xếp cô ấy đến nơi này có phải muốn làm khó cô ấy." - Phi Long lên tiếng.

Hàn Kỳ Nam đi lướt qua không đáp.

Hạ Vi tăng ca làm không để ý thời gian, chỉ khi bụng đói sôi lên cồn cào, nước trong ly cũng đã cạn mới nhìn lên đồng hồ.

"Hơn mười một giờ đêm rồi."

Cô đi đến phòng nước, pha một tách cà phê… có lẽ đêm nay phải thức cả đêm rồi.

Hạ Vi vừa đợi nước sôi vừa nghịch điện thoại.

Nhìn thấy thông tin Hàn Kỳ Nam và Chu Tuyết hôm nay thân mật trong bữa tiệc hào môn.

"Trong khi tôi tăng ca ở đây, anh lại đi hẹn hò người đẹp… Hàn Kỳ Nam, đừng để tôi bắt được anh… không thì tôi sẽ…"

"Cô sẽ là gì tôi?"

Hạ Vi giật mình khi nghe câu nói phía sau, sao anh ta lại ở đây giờ này.

"Kỳ Nam, sao anh lại ở đây giờ này?"

"Đây là công ty của tôi." - Hàn Kỳ Nam mang bột cafe trong ly đổ đi.

"Đó là của tôi mà."

"Uống thứ này."

Hàn Kỳ Nam đưa vào tay Hạ Vi một ly ca cao nóng.

Cô mỉm cười nói:"Anh mua cho tôi sao?"

Hàn Kỳ Nam đưa môi vào hút lấy một ngụm:"Uống thừa, cho cô."

"Anh và Chu Tuyết kia sẽ kết hôn thật sao?" - Hạ Vi uống một ngụm ca cao hỏi.

"Có lẽ vậy." - Hàn Kỳ Nam đáp.

"Kỳ Nam, em đã nhớ lại chuyện trước kia của chúng ta."
« Chương TrướcChương Tiếp »