Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Là Vì Sao Chiếu Sáng Cuộc Đời Anh

Chương 19: Kế hoạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Ánh Yên làm xong bài tập, liền cất vào cặp. Tập tài liệu bên trong khiến cô chú ý, nhẹ nhàng lấy nó ra, xem qua rồi đưa lại cho Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nói:

_ Trả chú nè, em giữ cũng không thể làm gì!

_ Vậy tôi giữ để làm gì?

_ Vậy nó phải làm sao đây?

Reng, reng, reng...

Điện thoại Lâm Ánh Yên bất ngờ vang lên, cô đặt hợp đồng xuống bàn, rồi lấy điện thoại ra xem. Người gọi đến khiến cô bất ngờ đến sợ hãi.

Dương Triết Phàm khó hiểu, nhìn cô hỏi:

_ Là ai vậy?

_ Là mẹ em, phải làm sao đây?

_ Vậy thì nghe máy, tại sao phải sợ?

_ Ở đây sang trọng như vậy, bị phát hiện thì phải làm sao?

Lâm Ánh Yên nhìn ngó xung quanh, bất ngờ chỉ tay ra ban công, nhỏ giọng nói:

_ Em muốn ra đó!

Dương Triết Phàm nhìn theo hướng tay cô chỉ, rồi gật đầu bế cô ra đó! Hắn đặt cô xuống ghế, rồi vừa định quay lại vào trong, liền bị cô nắm lại, nhỏ nhẹ cầu xin:

_ Chú quay ghế lại, hướng em ra bầu trời đi!

_ Em sợ gì chứ? Nếu bị phát hiện, thì công khai thôi!

_ Sao được chứ? Chú hơn em mười ba tuổi, còn ba mẹ em cũng hơn chú mười ba tuổi. Nhưng công khai cái gì?

Lâm Ánh Yên lúc này mới ngộ ra, hoàn toàn có thể nói đến mức đó, nhưng lại không biết ý hắn muốn nói là gì!

Dương Triết Phàm bất lực, xoay ghế cho cô rồi quay người đi vào trong. Lâm Ánh Yên không quan tâm nữa, mở điện thoại lên gọi lại cho mẹ mình.

Rất nhanh đã có người nhấc máy, giọng nói tuy ngọt ngào nhưng lại có phần trách móc:

_ Tinh Tinh, sao lại nghe máy chậm vậy? Mấy hôm nay gọi điện cũng không thấy con nghe máy gì cả!

_ Mẹ, con bận chút chuyện, nên không mở máy! Với cả, con đang chuẩn bị thi, nên rất ít để ý đến điện thoại.

_ Tinh Tinh, con chú ý sức khỏe một chút, không còn ở nhà nữa, ba mẹ không lo nhiều cho con. Không được thức khuya, không được để bụng đói quá lâu, cũng không được quá kích động. Có nghe rõ chưa hả?

_ Con nghe rồi, ba mẹ vẫn khỏe chứ? Đừng đi làm luôn ngày cuối tuần, con ở đây tự lo được! Tiền một lần mẹ gửi, con có thể ăn được hai tháng. Nên là hai tháng mẹ hẳn gửi tiền cho con.

_ Được! Nhưng khoan đã, chẳng phải hôm nay con có tiết sao? Con đang làm gì ở kí túc xá vậy?

_ A...con...con hôm nay không khỏe, với lại vừa bị té, chân con đi không được! Nên là giáo sư cho con nghỉ vài hôm.



_ Đi đứng không cẩn thận gì cả! Mẹ gọi điện thông báo cho con, ngày mai sẽ lên thăm. Con nghỉ ngơi đi, mẹ và ba đi soạn chút đồ!

_ Hả, mẹ...mẹ ơi...!

Lâm Ánh Yên đứng hình tại chỗ, cái thông báo này, quá bất ngờ đi! Biết thế cô đã không nghe máy của bà làm gì!

Lâm Ánh Yên ngó mắt vào trong, thấy Dương Triết Phàm đang chăm chú làm việc, nên cô tự thân đi vào! Không muốn vì vết thương nhỏ, mà cứ phải làm phiền đến hắn.

Cô mở cửa, tiếng động làm hắn chú ý đến. Hắn nhanh tay thoát màn hình máy tính, rồi đi đến bế cô đi lại ghế ngồi.

Lâm Ánh Yên mím môi, ho nhẹ một tiếng, sau đó lên tiếng trình bày:

_ Chú ơi, ngày mai ba mẹ em đến thăm, chú đưa em về trường nha?

_ Tại sao phải về trường? Căn biệt thự của Liễu Ánh Nguyệt, em đưa họ đến đó đi!

_ Sao...sao có thể được? Khi họ hỏi, em biết nói thế nào?

_ Vậy em cứ nói, bạn em cho mượn ở ít ngày!

Lâm Ánh Yên suy ngẫm, thấy hắn nói cũng rất có lí, nhưng biện đại lí do như vậy, thật sự không hay!

_ Đừng nghĩ nữa, ôm nào, chúng ta về nhà!

_ Dạ!

_ Vừa nói gì?

_ Dạ?

_ Ngoan, Tinh Tinh rất ngoan.

Dương Triết Phàm mỉm cười, khiến cô cũng bật cười theo. Hắn nói đúng, chỉ cần cô ngoan ngoãn, bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ đáp ứng.

... Hộp đêm Blue Eagle

Liễu Ánh Nguyệt cùng Triệu Linh Nhi đến quẩy, cả hai cũng là gương mặt quen thuộc ở nơi này, nên rất được Du mama cưng chiều.

Cả hai vừa đi vào, đã nghe Du mama nói với đám đàn em, trên tay còn cầm hình ảnh của một người con gái!

_ Cô gái này, chỉ cần đem về đây, các người sẽ được thưởng hai tháng lương. Nhớ kĩ, không được để cho Dương thiếu biết! Đã nghe rõ chưa?

Liễu Ánh Nguyệt bước đến gần, nhìn kĩ vào tấm hình, sau đó mỉm cười đắc ý, lớn tiếng gọi:

_ Du mama, đang tìm gái sao?

_ Hả? Aiyo, Liễu tiểu thư và Triệu tiểu thư đấy sao? Đến mà không báo trước, hôm nay không còn phòng riêng nữa!

_ Tôi hỏi bà đấy, đang tìm gái sao? Tôi nghe nói, cô ta là người phụ nữ của Dương Triết Phàm, bà dám dụng vào sao?



Du mama cười gượng, cố gắng giải thích, không muốn để người ngoài biết đến chuyện xấu của bà ta.

_ Liễu tiểu thư, cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu gì cả! Người đó là một cô gái, được Dương thiếu đích thân chỉ điểm, bảo tôi đem về cho cậu ta á mà!

_ Là vậy sao? Nếu bà đã muốn giấu, vậy tôi không hỏi nữa! Thật ra, tôi quen cô ta, nhưng bà đã không muốn tôi giúp, vậy tôi vào trong đây!

_ Ê nè, Liễu tiểu thư quen cô gái đó sao?

Liễu Ánh Nguyệt nhìn sang Triệu Linh Nhi, thấy cô ta cũng hoá thân thành phù thủy, nên chuyện này cô ta càng phải thành công, đưa Lâm Ánh Yên vào hộp đêm.

_ Tôi quen, không những quen mà còn thân nữa!

_ Thật vậy sao? Nhìn cô ta thật sự rất ưa nhìn, tôi đã chấm ngay từ lần đầu Dương thiếu đưa cô ta đến đây! Nếu cô ta chấp nhận, nơi này nhất định sẽ làm ăn khấm khá hơn nữa!

_ Du mama, bà thật sự dám sao? Người của Dương Triết Phàm, ai cũng đừng mong động vào đấy!

Du mama nhếch mép cười, kéo nhẹ tay Liễu Ánh Nguyệt, nhỏ giọng nói:

_ Nếu như bị phát hiện, vậy thì chỉ cần đổ lỗi cho cô ta là được mà! Cô yên tâm, chuyện này tôi lo được!

_ Được, vậy một tuần, trong vòng một tuần bà sẽ được gặp thứ bà cần!

_ Được, chuyện này mà thành, Liễu tiểu thư muốn bao nhiêu trai còn trinh cũng được hết! Kể cả Triệu tiểu thư nữa!

_ Chị Linh Nhi, mình đi thôi!

Du mama nhìn theo bóng lưng của Triệu Linh Nhi và Liễu Ánh Nguyệt, nhất thời bật cười lớn, nham hiểm nói:

_ Hừ, hai đứa tụi bây cũng khác nào loại gái mại *** đâu? Một đứa là diễn viên, một đứa thì có bạn trai, toàn đến đây để hưởng khoái lạc. Chuyện này thành hay không, thì tội của tụi bây cũng nhiều hơn cả tao! Tao sợ gì đến lúc đó, không kéo tụi bây đi cùng? Hừ!

...

Liễu Ánh Nguyệt tìm đại một bàn trống, cùng Triệu Linh Nhi ngồi vào! Nhìn sân khấu đang được các nam nhân và mỹ nữ trình diễn, mà họ cũng không kiềm được, muốn nhảy theo.

Triệu Linh Nhi rót rượu, nhìn sang Liễu Ánh Nguyệt đang phiêu theo nhạc, cô ta lớn tiếng hỏi:

_ Nguyệt Nguyệt, tại sao lại đợi đến một tuần? Bây giờ chẳng phải là thời cơ tốt sao?

_ Chị, cô ta đang bị thương, được Dương Triết Phàm chăm sóc, không thể ra tay. Đến khi cô ta quay lại trường, em sẽ có cách khiến cô ta tự sập bẫy.

_ Đợi tin của em, đừng làm chị thất vọng!

Liễu Ánh Nguyệt nhếch mép cười, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó đáp lời:

_ Chị yên tâm, cô ta nhẹ dạ cả tin, dụ dỗ vài câu là được mà! Với lại, với trí thông minh của em, sao có thể để con mồi chạy mất?

_ Được, em là nhất! Cạn.

Triệu Linh Nhi nhìn lên sân khấu với ánh mắt đầy lạnh lùng, miệng mỉm cười thâm độc, trong đầu nghĩ:

_ "Lâm Ánh Yên, mày nghĩ mày được Dương Triết Phàm bảo vệ thì mày là phượng hoàng rồi sao? Đợi khi mày bị vấy bẩn, để tao xem Dương Triết Phàm sẽ đuổi mày đi như thế nào! Tất cả đều sẽ nghĩ, mày vì tìиɧ ɖu͙© mới đến hộp đêm làm gái! Đến lúc đó, tao có tư cách chà đạp mày một cách chính đáng rồi! Đợi mà xem!"
« Chương TrướcChương Tiếp »