Chương 2

Vài ngày tiếp theo, giờ học của Bạch Hàm cứ bình thường trôi qua, thái độ của cô không có gì bất thường, cũng không có đặc biệt chú ý Lâm Nhan, làm cho trái tim luôn đập rộn ràng của Lâm Nhan cũng bình tĩnh lại, tựa như bị cô đυ.ng đến đùi chỉ là một việc ngoài ý muốn.

Thật sự rất giày vò mà!

Cả ngày nhìn ngắm người mình thích, cũng không dám làm gì gây sự chú ý, cũng chẳng dám lộ chút gì kẻo người khác biết được tâm tư, càng không thể để cho cô biết tâm ý của mình.

Lâm Nhan buồn phiền lắm mà chẳng biết phải làm sao. Quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ âm u dày đặc mây đen phủ kín đến chân trời mà không khí vẫn oi bức, thật mong một trận mưa lớn xóa tan sự nặng nề của cả trời đất lẫn lòng người.

Tiết tự học cuối giờ chiều, trong lớp học sinh nói chuyện ầm ĩ.

"Nhan Nhan có xem tạp chí chưa? Số này mình xem xong rồi, cho cậu mượn đấy." Bạn học cùng bàn đẩy khẽ nàng.

Lâm Nhan quay đầu lại cầm cuốn tạp chí. "Ồ, mình cảm ơn nha."

Là tạp chí số mới nhất, trai xinh gái đẹp diện thời trang phục đường phố hoặc thời trang công sở, còn có nhiều bài viết về hướng dẫn trang điểm. Lâm Nhan miễn cưỡng lật vài tờ, mắt đột ngột sáng ngời mở lớn, nàng vừa giở tới một trang quảng cáo áo sơmi, người mẫu nữ mặc một chiếc áo sơmi trắng dài rộng thùng thình, đứng đường lúc trời mưa, cả người ướt nước mưa khiến đường cong ẩn hiện.

Hôm nay Lâm Nhan cũng mặc một chiếc áo sơmi trắng, váy kẻ ô vuông xám, đeo một chiếc vòng cổ bạc hình thiên nga, nhưng do chủ nhiệm lớp không cho học sinh mang đồ trang sức nên cô đành giấu dưới áo sơmi. Tống Thiển Thiển bộ ngực phát triển rất tốt, đôi bầu ngực lớn tròn trĩnh, khi đến những ngày đặc biệt trong tháng đầu v* nhỏ nhắn thường sưng đỏ, cứng rắn lên cọ sát vào lớp lót của áo ngực cotton khiến nàng hơi đau, làm nàng phải thay một loại nội y có chất liệu mềm mại hơn để khỏi phải như những lần trước vụиɠ ŧяộʍ chạy tới toilet sửa sang áo ngực, mặt đỏ tưng bừng mà ấn giữ nhẹ đầu v* để nó mềm xuống.

Lâm Nhan không khỏi đỏ mặt, áo sơmi trắng này làm nàng nghĩ tới việc đó.

Ngay lúc này một chú ong mật màu vàng đột nhiên từ của sổ bay vào phòng học.

"A---!" Những nữ sinh nhát gan hét chói tai, những nam sinh thì bắt đầu ồn ào nháo nhào.

Lâm Nhan ngồi cạnh cửa sổ, hoảng hốt cắn môi dưới, nàng sợ hãi nhìn chằm chằm theo ong mật, tay nắm chặt, mọi suy nghĩ trong đầu bỗng chốc tan thành mây khói, sợ muốn ngất rồi.

Bạch Hàm chậm rãi cầm giáo án đi ngang qua cửa lớp năm hai, hôm nay cô đã dạy xong tiết bên lớp Hai, giờ phải đi sang lớp Bốn để bố trí giờ tự học. Bỗng nhiên thấy trong lớp Hai ồn ào, cô hơi nhíu mày, dừng trước cửa lớp.

"Ôi, Lâm Nhan! Cậu đừng cử động!" một bạn học nữ cuống quít kêu ầm lên.

Chú ong đầu óc choáng váng vì tiếng ồn trong phòng, vòng vòng vài vòng định hướng ra phía cửa sổ chỗ Lâm Nhan ngồi để bay đi.

Lâm Nhan không thể khống chế sự sợ hãi, nàng bị dị ứng phấn hoa, lại càng sợ mấy thứ sắc nhọn. Nếu bị ong mật đốt, thật sự đáng sợ khó mà nghĩ được, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng chốc trở nên trắng bệch.

"Ong ong..." Cùng với tiếng kêu thét chói tai của đám học sinh nữ, tiếng vo ve của ong mật ngày càng gần hơn, cuối cùng ong mật đậu trên chiếc cổ trắng nõn của nàng.

Lâm Nhan cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.

Bạch Hàm mặt tối sầm lại, bước nhanh vào phòng học.

"Tránh ra cả đi!" Giọng nói trầm thấp lúc này càng thêm nặng hơn. Đám học sinh đang đứng xung quanh cũng tự giác tránh đường cho cô.

Đôi chân dài của Bạch Hàm sải bước đến trước mặt cô gái nhỏ, không nhìn mọi người ồn ào xung quanh, hai tay cô giữ đôi vai mảnh khảnh của nàng, ánh mắt sắc bén, nhẹ nhàng trấn an: "Đừng sợ."

Không đợi Lâm Nhan phản ứng lại, cô cúi xuống cổ nàng thổi một hơi, chú ong mật đang bám trên cổ nàng bị thổi rơi trên mặt đất. Bạch Hàm lập tức đạp lên, bỏ tay xuống.

Bạch Hàm xoay người thản nhiên giải thích với đám học sinh còn chưa hoàn hồn: "Khi bị ong mật bám, không được dùng sức hất ra mà có thể thổi nó đi, không thì dễ bị đốt. Tốt rồi, không có việc gì nữa, lớp ổn định tự học.

"A... Nhan Nhan, lỗ tai của cậu có một nốt đỏ lớn kìa... Cậu bị đốt rồi hả? Làm thế nào bây giờ, đến phòng y tế nhé?" Một bạn học nữ tinh mắt phát hiện bên tai phải của Lâm Nhan bắt đầu đỏ lên.

Nàng đưa tay ôm tai, nhanh chóng hiểu được có thể bị dị ứng ở chỗ bị ong mật chạm qua, không muốn trước mặt Bạch Hàm mà thể hiện mình quá mảnh mai, yếu ớt vậy mất mặt quá, bèn miễn cưỡng cười: "Không việc gì, chắc là do quá hoảng hốt thôi mà, phòng y tế giờ cũng đóng cửa mất rồi." Bây giờ cũng đã là tiết học cuối cùng của buổi chiều.

Bạch Hàm thản nhiên lướt nhìn vành tai của nàng, chậm rãi cầm lấy giáo án của mình. "Lâm Nhan, mười phút nữa đến văn phòng tôi." Nói xong cô liền ra khỏi lớp.

Nàng ngơ ngác ngồi một chỗ không hiểu gì.