Chương 2: Từ Nguyệt, tôi có lỗi với em như thế nào?

Người đàn ông đứng ở cửa, đối diện với ánh đèn, Từ Nguyệt không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, nhưng kiểu tóc gọn gàng, dáng người cao gầy cùng với tiếng bước chân đều đều khiến Từ Nhạc biết rõ người đàn ông này, chính là Cố Diên Quân, người chồng mà cô ấy đã yêu suốt bao nhiêu năm qua.

Từ Nguyệt chưa bao giờ có một giây phút nào trong đời lại háo hức với sự xuất hiện của Cố Diên Quân.

Nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cô liều mạng đẩy Lý tổng ra, vội vàng đứng dậy trốn vào trong vòng tay của Cố Diên Quân, nức nở nói: "Diên Quân, nếu anh không tới, em sẽ bị ức hϊếp."

Nhưng trái với sự kì vọng của cô, Cố Diên Quân không ôm vai an ủi cô như cô tưởng tượng mà lạnh lùng đẩy cô ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt của anh rất xa lạ khiến Từ Nguyệt kinh ngạc lùi lại một bước: "Diên Quân, không phải như anh nghĩ đâu, là Lâm Mẫn, là cô ấy hãm hại em!"

“Mẫn mấy ngày nay phải lo liệu chuyện của công ty, làm sao có thời gian mà tính kế em?” Cố Diên Quân tiến lại gần một bước, nắm lấy cằm Từ Nguyệt, nhìn vẻ mặt say khướt của cô, ánh mắt nham hiểm đầy giễu cợt: "Từ Nguyệt, em nói dối phải cẩn thận một chút! Em nói em bị hãm hại, đừng nói với tôi, em chỉ là đi ngang qua!"

Cố Diên Quân đã cố gắng hết sức để kìm lại và không bóp cổ Từ Nguyệt đến chết!

Sau bảy năm yêu nhau và ba năm chung sống, anh đã níu kéo người phụ nữ này trọn vẹn mười năm.

Sau khi tốt nghiệp, anh tiếp quản công ty của gia đình, chăm chỉ làm việc, cho cô tất cả hạnh phúc, một mình gánh vác nỗi đau, chỉ để cho cô một cuộc sống thoải mái, dễ chịu.

Thậm chí, vụ tai nạn còn khiến cô thư ký giấu giếm không muốn cô lo lắng.

Không ngờ mới bị giam một tuần, hắn đã từ cõi chết chui ra, nhưng thứ mà hắn gặp phải là cảnh tượng như vậy.

"Từ Nguyệt!" Cố Diên Quân nghiến răng, lực đạo trong tay truyền đến cổ của cô, lại tiếp tục ra sức: "Tại sao tôi lại có lỗi với em! Nói cho tôi biết, tôi có lỗi với em như thế nào!"

"Em không có ..." Đôi mắt Từ Nguyệt đầy sợ hãi, cô cũng không tránh, hai mắt to ngấn lệ nhìn người đàn ông trước mặt mà chua xót: "Em yêu anh, Diên Quân, thư ký của anh không phải là người tốt, anh có tin không! "

"Tin tưởng ? Một nữ nhân dám làm không dám chịu, tôi tại sao phải tin em?" Cố Diên Quân vô cùng thất vọng, tuy rằng không dám đối mặt, nhưng là buông ra Từ Nguyệt, bước tới trước mặt ông già và gầm lên, "Nói cho tôi biết, ai đã đưa ông đến đây?"

“Là cô ấy.” Ông ta chỉ vào Từ Nguyệt ngón tay run rẩy, run rẩy nói: “ Bà Cố rủ tôi đi cùng uống rượu, nhưng cô ta uống quá nhiều và nói rằng cô ta đã cô đơn quá lâu rồi, còn nói anh đã bị nhốt và sẽ không biết, liền để cho tôi ... "

“ Nói bậy.” Từ Nguyệt đuổi kịp đẩy ông lão, rống lên, “Ông không phải là em trai của công tố Lý sao? Nếu không phải cứu Diên Quân, tôi cầu xin ông làm gì?

“Cút!” Cố Diên Quân đá mạnh vào Lý tổng,ông ta vội vàng chạy thoát.

Cố Diên Quân quay đầu lại, nhìn Từ Nguyệt bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Mọi người đều biết, Lý kiểm sát trưởng ba đời đơn truyền, lấy ở đâu em trai?""

"Em ..." Từ Nguyệt định giải thích, nhưng Cố Diên Quân đã nắm lấy vai cô và đẩy cô về phía sau làm cô ngã xuống ghế sô pha sau lưng.

“Em không phải là cô đơn không chịu nổi sao?” Cố Diên Quân trên mặt lộ ra một tia cười bạo…