Chương 8: Ly hôn đi, đừng ép tôi động thủ.

Từ Nguyệt hai mắt vô hồn, đầu óc quay cuồng.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy quyết tâm ly hôn của Cố Diên Quân, đồng thời cô cũng hiểu Lâm Mẫn đã tàn nhẫn với bản thân như thế nào để có được sự chú ý của Cố Diên Quân.

Nếu Lâm Mẫn có thể tự mình phẫu thuật thì cô không thể, so với Cố Diên Quân, cô vẫn còn những người cần cô yêu thương và quan tâm hơn, đó là đứa trẻ ...

Từ Nguyệt bất giác che bụng dưới.

“Em chỉ muốn hỏi, anh có thực sự yêu cô ta không?” Từ Nguyệt lẩm bẩm với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Không thể đợi đến ngày chứng minh được sự vô tội của mình, Cố Diên Quân đợi không được!

Hơn nữa, cô không muốn chứng minh bất cứ điều gì nữa.

Cô đã từng yêu anh đến mức sẵn sàng bồi rượu với một lão già , nhưng bây giờ người đàn ông bất cần đời này không còn xứng đáng để cô yêu nữa!

Anh yêu Lâm Mẫn? Ánh mắt Cố Diên Quân một mảnh mờ mịt, anh nghĩ cô sẽ khóc nhưng không phải, ánh mắt anh có chút sững sờ, ánh mắt không tự chủ được, khi nhìn thấy bàn tay cô đặt lên bụng dưới, ngực anh lại tức giận.

“Mẫn đã bỏ ra rất nhiều thứ vì tôi, nên tất nhiên đó là tình yêu.” Cố Diên Quân cố tình nói trong cơn tức giận, như để thuyết phục bản thân, anh nói thêm: “Tôi đã hứa sẽ ly hôn với em và kết hôn với cô ấy, vì vậy em cũng đừng lo lắng gì nữa, mau ký đi, xem như nể mặt từng là vợ chồng, tôi còn có thể nhiều bồi em thêm ít tiền."

Trả thêm tiền? Điều cô quan tâm là tiền?

Từ Nguyệt gần như muốn hứa sẽ không bị làm nhục nữa, nhưng lại miễn cưỡng từ bỏ, nhưng lại đang làm loạn, cô không cam lòng hỏi: "Còn em thì sao? Chúng ta cùng một chỗ mười năm, anh thật tin tưởng em là loại nữ nhân ¹thủy tính dương hoa sao? Anh thật tin tưởng em phản bội anh, mang thai con của người khác?"

( ¹Thủy tính dương hoa: Hành vi tính tình thay đổi như nước, lung tung tựa phấn hoa. Hàm nghĩa: Chỉ nữ tử không chuyên tình, tác phong thiếu đứng đắn.)

Từ Nguyệt lưng thẳng tắp, ánh mắt hào hùng không giống giả, Cố Diên Quân sững sờ một hồi.

Anh không dám thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.

Lúc đầu hắn thật sự không tin, nhưng sau đó hắn lại đào sâu ba thước tìm đến lão đầu, dùng sức quật mạnh, giày vò ông ta một phen, kết quả đối phương vẫn một mực chắc chắn rằng Từ Nguyệt tìm hắn.

Cố Diên Quân không tin bất cứ ai, nhưng anh tin vào bản chất của con người, nếu ông già đó thực sự nói dối, ông ta sẽ vì lợi ích mà không thể không nói sự thật...

Nếu ông ta một mực chắc chắc thì có lẽ đây là sự thật...

Cố Diên Quân quay đầu ra chỗ khác, nước mắt không tự chủ rơi xuống đệm sofa, anh cho cô một cơ hội, anh cũng cho cô đi tìm một cơ hội, nhưng mọi thứ đều chứng minh sự phản bội của cô, anh còn tin được gì nữa?

“Không có cái gì đã hình thành thì không thay đổi, cũng không có cái gì sẽ tồn tại mãi mãi!” Khi anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt Cố Diên Quân trong veo: “Từ Nguyệt, tôi nói một tiếng nữa, mau ly hôn đi, đừng ép tôi động thủ!

Hắn trái một câu phải một câu đều là ly hôn, Từ Nguyệt cắn môi, hy vọng trong mắt cô lạnh dần đi.

Chỉ có vậy thôi, một chút hiểu lầm cũng có thể đi đến lúc này, nói trắng ra là chính là không đủ yêu thôi!

“Cố Diên Quân, là anh tự tay xua đuổi vợ con mình, hi vọng anh sẽ không hối hận!” Từ Nguyệt lấy cây bút từ dưới bàn cà phê ra, mở nắp, dùng nét bút ký tên mình.

“Em không đọc bản thỏa thuận sao?” Cố Diên Quân cảm thấy hơi bực bội, anh vốn là ép buộc Từ Nguyệt ký, nhưng khi cô thực sự ký thì anh lại không vui.

“Có cái gì đẹp mắt, tôi không quan tâm tiền của anh!” Từ Nguyệt chế nhạo, sau khi ký xong liền đập bút xuống đất, xoay người, từng bước đi lên lầu.

Khi đang vịn vào thang cuốn, móng tay của cô gần như ghim chặt vào gỗ, cô cắn chặt môi, không để bản thân kêu lên, không để mình khóc trước mặt Cố Diên Quân.

Cô cứ tự nhủ, đừng sợ, đừng yếu đuối, không có gì phải sợ khi thoát khỏi một người đàn ông không còn yêu mình.

Nhưng cớ sao nước mắt cô cứ chảy dài.