Chương 17: Gặp đồng nghiệp

“Hàn Phong, con để ý đến Thiên Tâm một chút, đừng để nó tự lái xe đến tập đoàn, hôm nay nếu ba không tới kịp, chắc nó đã bị kẻ xấu bắt đi rồi.”

Đang ăn cơm, đột nhiên Thẩm Chí Tường hắng giọng lên tiếng.

Thẩm Thư hơi cúi mặt xuống, cố gắng biểu hiện thật bình thường. Sáng nay hắn chờ cô nên mới để Thẩm Thiên Tâm đi xe riêng đến tập đoàn.

“Vâng thưa ba.”

“Lát nữa các con tập trung ở phòng khách, gia đình ta cần có một buổi họp.”

Thẩm Thư cơ hồ cảm thấy từ ngày về dinh thự, phong thái lãnh đạm, đanh thép của cô đã bị hao hụt đi phân nửa. Đa phần lời nói của ba, cô đều nghe lời răm rắp.

Thẩm Chí Tường nghiêm nghị ngồi trên sofa, kế bên là Lưu Ký Hoa. Thẩm Hàn Phong ngồi một mình một ghế, còn cô và Thẩm Thiên Tâm ngồi chung nhưng cách nhau một khoảng.

“Thẩm Thư, con đi lâu quá chắc đã quên hết phép tắc trong gia đình rồi, địa vị càng cao thì kẻ thù càng nhiều, bên ngoài rất nguy hiểm, sau này ba cấm con tuyệt đối không được một mình ra ngoài rồi về muộn như hôm nay, còn về giờ giấc đi làm chắc con đã biết, từ giờ không được đi xe riêng đến tập đoàn mà phải đi chung xe với anh con…”

Nghe đến đây cô bỗng ngước lên, định phản đối thì gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Hàn Phong, cô lại cúi mặt xuống.

Cô nhìn cuốn sổ bìa cứng màu đen và sợi dây chuyền trong chiếc hộp nhung màu đỏ. Dì ta vẫn đối xử hiền từ với cô như vậy, nhưng có điều, cô đều cho đó là giả dối.

“Tôi biết rồi.”

Cô nhận lấy cuốn sổ và sợi dây chuyền rồi quay ngoắt vào phòng, đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, dù không muốn, cô vẫn phải ngồi chung xe với Thẩm Hàn Phong và Thẩm Thiên Tâm. Hắn không khỏi hài lòng khi thấy cô đã đeo lên sợi dây chuyền của gia đình.

Vừa bước vào đại sảnh, cô đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua.

“Tuệ Tĩnh.” Cô bất giác gọi giật cô gái đó lại, quên luôn bên cạnh đang có Thẩm Hàn Phong, cứ thế chạy đến trước mặt cô nhân viên đó.

“Tuệ Tĩnh, sao cậu lại ở đây?”

Cô gái được gọi là Tuệ Tĩnh ngờ ngợ nhìn cô: “Thẩm Thư, cậu…”

“Mình mới xin vào đây làm.” Không chờ cô bạn nói hết, cô đã nhanh nhảu giải thích.

Cô bạn có chút ấp úng: “Mình cũng mới xin vào đây được vài ngày.”

Thẩm Thư chợt thấp giọng hỏi: “Cậu nghỉ việc ở tổ điều tra rồi sao?”

Cô bạn đột nhiên cẩn trọng nhìn xung quanh: “Thẩm Thư, ở đây không tiện để nói đến chuyện này, tan làm cậu rảnh không?”

“Rảnh.”

“Vậy hẹn cậu lúc tan làm, bây giờ mình phải đi làm việc đã.”

Thẩm Hàn Phong mặt sa sầm, siết chặt tay, kìm chế bản thân không túm cô lại. Cô dám đặt sự chú ý lên người khác mà quên mất hắn.

Thẩm Thiên Tâm khó hiểu khi thấy Thẩm Hàn Phong không đi tiếp nữa, mắt hắn còn dán chặt về phía cô. Chẳng lẽ ba bắt hắn phải giám sát cô tới mức đó ư?

Cô ta không nói gì, chỉ tự động lên phòng làm việc trước. Khi cô quay lại, Thẩm Hàn Phong vẫn lạnh lùng đứng trước thang máy chờ cô.

“Đó là ai?”

Cô vừa bước tới gần, hắn đã nghiêm giọng hỏi. Ánh mắt đen sâu như chiếc hố chiếu thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Là…là bạn cũ của tôi.”

“Bạn?”

Hắn có vẻ bất ngờ khi nghe tin cô có bạn. Cô áp lưng vào thang máy, rụt rè nhìn tấm lưng rắn chắc, cao lớn ở phía trước, cô bất giác lo sợ trước phong thái băng lãnh của hắn. Nhưng hắn không làm gì cô cả, chỉ có nhiệt độ cơ thể mà hắn toả ra là thấp hơn bình thường. Đáy mắt hắn ngập vẻ nguy hiểm, bàn tay siết chặt rồi lại nới lỏng ra. Có điều, cô không có cơ hội được nhìn thấy đôi mắt đáng sợ ấy.