Chương 22: Tôi không cho em đi đâu cả

Thẩm Hàn Phong vẫn rất thong thả, từng chút từng chút dán băng vào vết thương cho cô, dường như hắn không để tâm đến tiếng gõ cửa. Thậm chí khi băng vết thương xong, hắn còn chậm rãi mặc lại áo cho cô, nút áo được đóng hết sức từ từ.

Thẩm Thiên Tâm nhíu mày, gõ cửa đến lần thứ ba vẫn không có động tĩnh. Cô đang bận sao?

“Cạch.” Cửa bật mở.

Thẩm Thiên Tâm tròn mắt, há hốc mồm, kinh ngạc. Thay vì buông cả khay canh thì cô ta dùng hết sức nắm chặt lấy: “Anh…sao…sao anh lại ở đây?”

Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ chán ghét vì bị làm phiền. Thân hình cao lớn đứng chắn hết cửa khiến cô ta không thể nhìn vào bên trong.

“Anh vào thay băng cho Thẩm Thư.”

Rõ ràng là anh trai mình, nhưng phong thái lúc này của hắn lại khiến Thẩm Thiên Tâm bất giác rét run.

“Em…em mang cháo vào cho chị ấy.”

Thẩm Thư ở bên trong cố gắng thả lỏng hết mức. Thẩm Hàn Phong muốn cô phát điên lên thì hắn mới chịu hay sao. Hắn nghĩ chuyện giữa cô và hắn quang minh chính đại lắm à, sao hắn cứ hiên ngang ở cạnh cô trước mặt người nhà như vậy.

Thẩm Hàn Phong nghiêng người. Như một loại phản xạ có điều kiện, Thẩm Thiên Tâm liền đi vào lối nhỏ được hắn chừa ra đó. Cô vẫn ngồi trên giường. Cố trưng mặt lạnh nhìn Thẩm Thiên Tâm: “Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ là vết thương nhỏ, không đến mức phải khiến anh em các người hết người này đến người khác tận tình chăm sóc tôi như vậy.”

Cô vừa lướt qua đồng nghiệp, đi đến phòng làm việc riêng, mấy cô gái đã nhướn mày nhìn cô chỉ trỏ. Cô chỉ trưng ra nét mặt khinh bỉ, họ thật rảnh rỗi, lúc nào cũng để ý cô từng tý.

Cô vội mở máy tính, truy cập vào mail Tuệ Tĩnh gửi, ngón tay múa trên bàn phím. Địa chỉ IP từ mail nhanh chóng được cô phân tích kín cả màn hình.

Đột nhiên cô ngưng lại, vội chuyển dữ liệu sang điện thoại, đứng bật dậy lao ra khỏi phòng.

“Cạch.” Cửa phòng bất ngờ mở ra, bước chân cô dừng khựng, Thẩm Hàn Phong nhíu mày bước vào: “Em muốn đi đâu?”

Nhịp tim của cô đập nhanh không kiểm soát, cơ hồ cả thấy hoảng sợ nhưng cô vẫn đối diện với hắn bằng đôi mắt kiên định.

“Anh đuổi việc Tuệ Tĩnh?”

“Thì sao?”

Môi cô hơi run lên: “Tại sao lại đuổi việc cậu ấy?”

“Nếu cô ta không đưa em ra ngoài thì đã không xảy ra chuyện.”

Cô bất lực, nhếch mép cười: “Là tự tôi muốn ra ngoài, không hề liên quan đến cậu ấy.”

“Nhưng cơ thể em là của tôi.” Hắn giơ tay ra sau, nhấn nút khoá cửa lại.

Cô cảnh giác, vô thức lùi ra sau: “Đó không phải bạn cũ của tôi, mà là đồng nghiệp cũ của tôi…”

“Thì sao?” Hắn mang theo ánh mắt tức giận, chết chóc, từng bước tiền về phía cô.

Cô bất mãn lớn tiếng: “Đồng nghiệp của tôi chết rồi, Kiệt cũng chết rồi, tôi chỉ muốn cùng cậu ấy tìm ra hung thủ, lấy lại công bằng cho bạn tôi cũng không được sao.”

Hắn tiến tới, chống tay xuống bàn, để cô ở giữa hai cánh tay hắn: “Vậy còn gia đình thì sao, em đã bao giờ đối xử tốt với người nhà như cái cách mà em đối xử với người ngoài chưa.”

Cô căm phẫn hét lên: “Nhưng họ đều chết cả rồi, nếu tôi không tốt thì ai lấy lại công bằng…”

“Bọn họ đều không đủ tư cách xuất hiện trong cuộc sống của em.”

“Bốp.”

Cô tức giận vung tay, giáng cho Thẩm Hàn Phong một cái tát.

Má hắn lập tức đỏ ửng, hằn rõ những ngón tay. Cô giật mình ý thức được bản thân đã phản ứng thái quá, cả người vô thức run rẩy, bàn tay vừa tát hắn đưa lên chạm vào má hắn: “Hàn Phong, em xin lỗi.”

Mắt hắn chợt tắt lửa giận. Gì cơ? Cô vừa gọi tên hắn, thanh âm còn dịu dàng hơn cả lúc hai người mây mưa.

Thẩm Thư tròn mắt, bừng tỉnh. Vội vàng đẩy hắn ra, Hàn Phong gì chứ? Xin lỗi gì chứ? Cô vừa bị cái gì vậy, tại sao lại đau xót khi tát hắn.

Thẩm Hàn Phong khẽ nhếch mép, cô thích hắn rồi ư? Cái tát này không thấm vào đâu, hắn hoàn toàn có thể tha thứ.

“Ở đây đi, tôi không cho em đi đâu cả.”