Chương 17: Bị bàn tay thô to xoa vυ'

Tùng Hướng Dương đã giữ lời hứa của mình, từ ngày hôm sau, mỗi buổi sáng và buổi chiều, anh đều sẽ dành chút thời gian để đợi Tư Nghiên ở cổng trường.

Hai người sánh bước bên nhau. Tư Nghiên chỉ cầm ly nước của mình, trong khi Tùng Hướng Dương xách cặp đi học.

Dù sao Khương Di cũng không có ở nhà, nên Tùng Hướng Dương thậm chí còn bày đồ ăn cho Tư Nghiên, rốt cuộc cô gái nhỏ trước mặt trông gầy đến đáng thương.

Có Tùng Hướng Dương bảo vệ nên không còn ai dám bắt nạt Tư Nghiên nữa.

Khương Di cũng không giữ lời hứa, hôm sau bà ta cũng không quay về, nhưng Tư Nghiên đã quá quen rồi. Hơn nữa có Tùng Hướng Dương ở bên cạnh nên cô thậm chí không cần đến cháo trong tủ lạnh.

Thật sự, Tư Nghiên không hề mong Khương Di quay lại, chỉ là có một việc cô không dám nói với Tùng Hướng Dương.

Vào nửa đêm, Tư Nghiên thức dậy và rêи ɾỉ.

Cô nhìn trần nhà trên đầu, khẽ nhúc nhích người, cơn đau trong l*иg ngực truyền đến tâm trí cô đúng lúc.

Ngực cô trướng lên, như thể có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi bầu ngực cô, Tư Nghiên cố gắng xoa nắn cặρ √υ" mới hình thành nhưng cô chỉ cảm thấy đau nhức và tê dại.

Khó chịu quá!

Tư Nghiên rưng rưng nước mắt xoa xoa bộ ngực của mình.

Mặc dù khi xoa sẽ rất đau và nhức nhưng nếu không xoa thì cảm giác trướng kia lại trỗi dậy.

"A ~ a ~" cô khẽ nức nở, trong khi tìm hiểu động tĩnh của phòng bên cạnh, vì sợ làm cho Tùng Hướng Dương thức giấc.

Những ngón tay khéo léo của Tư Nghiên vòng quanh quầng vυ" của cô, thỉnh thoảng nhào nặn núʍ ѵú đang hơi dựng đứng trong không khí lạnh giá. Hai tay nâng vυ" và nhào nó như thể cô đang nhào bột. Thỉnh thoảng một vài âm thanh vui vẻ bật ra từ trong miệng.

Đột nhiên Tư Nghiên kẹp chặt hai chân lại, tuy vẫn xoa nắn hai bầu vυ" nhưng huyệt nhỏ của cô lại không cam lòng, cảm giác trống trải khiến Tư Nghiên muốn lấp đầy.

Cô xoa xoa núʍ ѵú bằng một tay, và từ từ đưa bàn tay kia đi xuống ấn lên hoa huyệt qua lớp qυầи ɭóŧ.

Ngay sau đó, một lượng lớn ái dịch của Tư Nghiên chảy ra thấm ướt qυầи ɭóŧ bên dưới. Tư Nghiên không biết thủ da^ʍ là gì, mà chỉ tự thỏa mãn theo bản năng.

Phương pháp của cô ngày càng thô bạo và nhanh hơn. Nhưng dù vậy, nó cũng không thể làm hài lòng chính xác những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể. Đột nhiên, Tư Nghiên buông tay yếu ớt ngã quy xuống giường, cánh tay vốn đã rất mỏi nhưng vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm.

Nhận ra điều này, Tư Nghiên tự nhiên lại cảm thấy tủi thân không một lý do.

Cô đứng dậy, mặc một chiếc váy trắng, từ từ rón rén đi đến cửa phòng Tùng Hướng Dương.

Bên kia đối phương còn đang ngủ say, Tư Nghiên không dám mở cửa, cô chỉ dám nhìn gương mặt của Tùng Hướng Dương và đôi bàn tay thô to qua khe cửa.

Những ngón tay thô ráp nhào nặn cơ thể cô nhiều lần, còn cắm vào huyệt nhỏ cho phép cô tùy ý lêи đỉиɦ.

Tư Nghiên nhớ lại cảm giác đó, ái dịch trong cơ thể cô không thể ngừng lại giống như một luồng điện xông từ dưới lên chạy vào não Tư Nghiên, nhưng nó vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm.

Lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này nên đầu óc Tư Nghiên chỉ có rối bời, cô cắn môi đỡ lấy khung cửa bước từng bước vào phòng tắm và dội nước lạnh lên người.

Dòng nước lạnh cuối cùng cũng rửa sạch đi một chút nóng nảy, nhưng ban đêm thời tiết rất lạnh làm cô gái khẽ rùng mình.

Khi nào thì Khương Dĩ trở về, có lẽ cô có thế hỏi bà chuyện này?

Tư Nghiên cắn môi và nhìn vào bầu vυ" đã hơi ửng đỏ do cô nhào nặn. Ngoài ra còn có một vài dấu vân tay mảnh mai để lại.

Cô nhắm mắt lại và cố gắng phớt lờ đi.