Chương 17: Em thật sự rất đáng yêu

Trâu Mông cơ hồ là chạy trối chết, sau khi về đến phòng cô mới nhận ra ngay cả dép lê mà mình cũng đi ngược.

Cánh tủ gần mép giường có một tấm gương, xuyên qua đó Trâu Mông có thể nhìn thấy mặt mình đỏ như cà chua, tóc cũng lộn xộn, tóc mái còn dính vào nhau rồi chia thành từng lọn to.

Quan trọng nhất chính là, cô phát hiện nơi riêng tư của mình tiết ra một chút chất lỏng, hơn nữa chân tâm như toát mồ hôi, toàn bộ có hơi dính nhớp.

Hoà hoãn vài giây, Trâu Mông rón rén mở cửa phòng ra, đèn dưới tầng còn sáng, hành lang nửa chạm rỗng còn có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn dưới phòng khách.

Phim đã hết, nhưng thanh âm trong phòng lại chưa dừng lại.

Tay Trâu Mông để trên then cửa phòng vệ sinh, mơ hồ nghe thấy Hạ Vũ Châu gọi tên mình.

"Mông Mông..." Hạ Vũ Châu thấp giọng gọi, hơi thở thô trầm: "Mông Mông...ưʍ..."

"..." Trâu Mông cũng không phải tiểu bạch hoa thanh thuần không hiểu chuyện gì, Hạ Vũ Châu đang làm gì cô cũng có thể biết được nhiều ít.

"Mông Mông...a..."

Bất tri bất giác Trâu Mông đứng nghe xong quá trình này.

Trong phòng vệ sinh, mặt cô càng đỏ hơn.

Trâu Mông không biết việc cô đồng ý đến đây ở là đúng hay sai.

Hạ Vũ Châu cũng vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, vừa bước ra đã đυ.ng mặt Hạ Vũ Châu làm cô không khỏi nhớ đến chuyện đêm qua.

Cả hai tự hiểu rõ trong lòng nên không ai hỏi tối hôm qua có ngủ ngon hay không.

Có lẽ là chẳng ai ngủ ngon nổi.

"Sáng nay anh muốn ăn gì?"

"Để em xuống dưới..." Trâu Mông nói xong đồng thời cùng Hạ Vũ Châu kinh ngạc một chút, lập tức sửa miệng: "Nấu mì, anh ăn không?"

"Được."

Trâu Mông nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi, từ tối qua đến bây giờ có lẽ mặt cô đã đỏ quá số lần cho phép rồi.

Tủ lạnh có một chén nước hầm gà, Trâu Mông nấu hai bát mì, cô không phải người biết nấu ăn, làm hai bát mì đơn giản thì được, nhưng cô lại không biết ước lượng tỉ lệ, sau khi cho rau thơm vào rồi múc ra bát, hai bát nước thì nhiều mà mì thì ít.

Hạ Vũ Châu lần đầu tiên ngồi trong phòng bếp phong cách mở nhà mình chờ ăn cơm, Trâu Mông dùng khay bê hai bát mì đặt xuống bàn.

Mùi hương ập vào trước mặt, với Hạ Vũ Châu mà nói đây chính là mùi canh gà ngon nhất mà anh từng ngửi qua, cho dù nước gà cũng không phải do Trâu Mông hầm.

Mì hơi ít, Hạ Vũ Châu ăn hai ba miếng đã hết, còn chưa đã thèm.

"Em nấu thêm bát nữa nhé?" Trâu Mông buông đũa chuẩn bị đứng dậy.

"Anh ăn đủ rồi." Hạ Vũ Châu ngăn cô lại: "Chỉ do em làm ngon quá thôi."

"Vậy..." Trâu Mông đẩy phần của mình về phía anh: "Nếu anh không ngại thì em sẻ cho anh mấy đũa?"

"Có gì mà ngại chứ? Em ăn no chưa?"

"Ừm." Trâu Mông sẻ một nửa của mình cho anh.

Không đến mấy hơi bát mì của anh lại trống không.

Giống như còn ăn ngon hơn cả ban nãy.

Bữa sáng chỉ có hai cái bát một cái nồi, Hạ Vũ Châu xung phong nhận việc đi rửa.

"Để em rửa cho, nhanh mà." Trâu Mông biết nhà anh có giúp việc, loại chuyện rửa chén bát này hẳn là anh chưa làm bao giờ.

"Anh biết rửa mà, có gì mà không biết chứ." Nói rồi cầm lấy nước rửa bát ấn bốn lần.

"..."

Vốn dĩ chỉ cần 2-3 phút là rửa xong, nhưng bởi vì có quá nhiều bọt nên tốn thêm 7-8 phút nữa.

Nhưng cũng nhờ 7-8p này, Hạ Vũ Châu như thấy được ngày tháng sau này, bọn họ sẽ có một gia đình nhỏ, anh phụ cô nấu ăn, cô xem anh rửa bát.

Lần đầu tiên anh cảm thấy cuộc sống này không còn buồn tẻ, bởi vì có cô.

"Hôm nay em có còn phải làm đề không?" Hai người cùng nhau lên lầu, Hạ Vũ Châu hỏi cô.

Trâu Mông lắc đầu: "Anh có ý tưởng gì mới sao?"

Cô cũng không định nghiêm túc làm bài vào ngày đất nước thành lập, nhưng đúng là cũng chẳng có kế hoạch gì vào ngày hôm nay.

"Chúng ta đi ra ngoài chơi nhé? Em có chỗ nào muốn đến không?" Hạ Vũ Châu rút điện thoại ra: "Để anh bảo chú Kha đưa chúng ta đi."

Trâu Mông đỡ lấy tay anh: "Để chú Kha nghỉ ngơi đi." Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi anh: "Anh từng ngồi xe bus chưa?"

"..." Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ngồi xe bus lần nào.

"Chúng ta đi xe bus đi, xe đi đến đâu thì mình đến đó chơi."

"Được." Hạ Vũ Châu cũng không từ chối, dù đi nơi nào chơi cũng được, mấu chốt là được đi chơi với cô.

Trâu Mông về phòng thay quần áo, cô mang theo quần áo của cả tuần, lúc dọn đồ cũng không nghĩ nhiều, mang theo chủ yếu là áo thun và quần jean. Trâu Mông lật qua lật lại, phát hiện ở giữa có một cái váy liền màu trắng, giũ ra thì thấy có chút nhăn bèo nhèo.

Trải váy ở trên giường, dùng sức vuốt mấy lần cho phẳng, cũng may cô ít khi mặc nên váy còn khá mới.

Hạ Vũ Châu đứng ở cửa đợi cô trong chốc lát, đến khi cô bước ra, hai mắt anh sáng lên.

Rất ít khi thấy Trâu Mông mặc váy, ít nhất là ở trong trường anh chưa thấy qua. Lần trước nhìn thấy cô mặc váy khiến Hạ Vũ Châu rất chật vật.

Trâu Mông nhìn anh rồi lại nhìn mình, không hẹn mà cùng chọn màu trắng, nhìn qua rất giống đồ đôi.

"Đi thôi." Hạ Vũ Châu dắt tay cô.

Ngoài khu biệt thự Giang Hạm có vài tuyến xe công cộng, Hạ Vũ Châu chưa từng đi bao giờ, Trâu Mông nhìn biển số xe từ trên xuống dưới, nói hai câu phương ngôn của Tư thành rồi quay sang hỏi ý kiến của Hạ Vũ Châu.

"Ngại quá, cho tôi hỏi một chút..." Một đôi tình nhân đi đến bên cạnh hai người: "Hai bạn là người địa phương đúng chứ?"

"Vâng!" Trâu Mông gật đầu.

"Chúng tôi đi đến núi Thanh Nhai, có phải đường 652 này đi đến khu rừng rậm của núi Thanh Nhai không vậy?" Cô gái hỏi cô.

Trâu Mông nhìn bức ảnh trong điện thoại của cô ấy rồi lại nhìn bản hướng dẫn trên xe bus: "Chắc là không sai đâu, để chắc chắn thì lát nữa xe chạy chị lên hỏi tài xế là được."

"À vâng." Xe còn chưa đến, cô gái kia cũng tuỳ ý nói chuyện với Trâu Mông: "Có phải bây giờ núi Thanh Nhai rất hot không? Lúc trước có bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, nam nữ chính đến đó quay cảnh treo khoá tình yêu của hai người, sau đó núi Thanh Nhai liền trở thành nơi nhất định phải đến khi đặt chân đến Tư thành."

Trâu Mông gật đầu, lúc trước có bộ phim truyền hình lấy bối cảnh tại núi Thanh Nhai, sau khi bộ phim trở nên hot thì núi Thanh Nhai cũng nổi tiếng theo. Tuy rằng Trâu Mông chưa xem bộ phim kia, nhưng đến ngày nghỉ cuối tuần, tin tức các đôi tình nhân đi đến đó treo khoá tình yêu cô lại nghe được không ít.

Xe vừa tới, mọi người bắt đầu có dầu hiệu đùn đẩy, Hai Vũ Châu che ở trước người Trâu Mông: "Chúng ta cũng đến đó nhé?"

"Hả?"

"Núi Thanh Nhai."

Trâu Mông không ngờ rằng anh cũng có loại "tâm tư thiếu nữ" này.

"Vâng." Cô ngẩng đầu cười với anh.

Hạ Vũ Châu thật sự nhịn không được, cúi đầu hôn lên môi cô.

Động tác này khiến mặt Trâu Mông đỏ bừng.

Sao anh có thể hôn cô trước mặt nhiều người vậy chứ!??

Trâu Mông nhìn bốn phía, quả nhiên thấy cặp đôi vừa hỏi đường đang nhìn cô cười xấu xa.

Mắc cỡ chết người.

"Em cười với anh nên anh không nhịn được." Hạ Vũ Châu thấp giọng nói bên tai cô.

"Đừng như vậy." Trâu Mông nhỏ giọng nói một câu, tay vẫn còn bị anh nắm chặt.

Cô cũng không biết những lời này lọt vào trong tai Hạ Vũ Châu thì đều mang theo ý làm nũng hờn dỗi tán tỉnh.

Hạ Vũ Châu phát hiện, từ ngày Trâu Mông hẹn hò với anh, tính cách cô mềm mỏng đi rất nhiều. Cô sẽ không tự giác mà bộc lộ một mặt mềm mại thẹn thùng của thiếu nữ, khác một trời một vực với vẻ mặt lạnh như băng giống như lúc trước.

Nhưng trọng điểm nằm ở chỗ, cô chỉ bày ra dáng vẻ này trước mặt anh.

Hai người cùng cặp đôi kia cùng nhau lên tuyến xe bus 652.

Trâu Mông quẹt thẻ, lại thay anh đưa 2 đồng tiền xu.

Hạ Vũ Châu cảm thấy bạn gái mình đúng là người cẩn thận lại săn sóc.

Bọn họ xem nhẹ dòng người đông đúc, không ngờ trên giao thông công cộng cũng nhiều người như vậy, hơn nữa đa số đều đến trạm cuối chính là rừng rậm ở núi Thanh Nhai. Xe bus chạy được hơn nửa đường, cũng không có nhiều người xuống xe, trong thùng xe vẫn đông kín người.

Hạ Vũ Châu đem Trâu Mông vòng ở hai ghế ngồi, anh đỡ lưng ghế, Trâu Mông nắm vòng treo, lúc phanh gấp vẫn không khống chế được mà ngã trái ngã phải theo quán tính.

"Anh có mệt không?" Trâu Mông biết anh chưa từng ngồi xe bus, chắc chắn sẽ không quen, hơn nữa mỗi lần phanh gấp, Hạ Vũ Châu luôn dùng sức đỡ lấy cô.

Thấy cô ngẩng đầu thì Hạ Vũ Châu cúi xuống, dùng chóp mũi cọ vào mũi cô: "Em thật đáng yêu."

Trâu Mông không thèm để ý đến anh nữa.

Đến được núi Thanh Nhai ước chừng mất 1 tiếng rưỡi.

Khu bán vé cũng đông nghịt.

Trâu Mông nhìn thấy có nhiều người vậy thì nhụt chí.

"Nhiều người quá đi mất."

"Vậy...còn đi nữa không?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.

"Đi chứ, dù gì cũng đến tận đây rồi." Trâu Mông không muốn làm anh buồn.

Nhưng loại hoạt động treo móc khoá này cũng suýt chút nữa không thực hiện được.

"Chàng trai, cô gái nhỏ à, không phải tôi không bán cho hai cô cậu, nhưng thật sự là không còn nữa." Người phục vụ khu bán quà tặng bất đắc dĩ: "Chúng tôi biết trước sẽ đông nên còn chuẩn bị dư rất nhiều, nhưng không ngờ lại đông tới mức này."

Nhân viên liên tục xin lỗi: "Thật sự ngại quá. Lần sau hai người tôi mua nhất định sẽ có ưu đãi."

"Có ưu đãi thì làm gì chứ? Chúng tôi là người nơi khác đến đây du lịch, hôm nay đi là coi như thôi, chỉ vì treo cái móc khoá mà còn mất thời gian vậy à?" Trong đám người có rất nhiều người bất mãn.

"Thật sự xin lỗi mọi người."

"Thật sự không còn cái nào khác sao?"

Nhân viên công tác gật đầu: "Vâng, tất cả đều hết rồi ạ."

Nam nữ chính đều mua khoá trong tiệm, cho nên rất nhiều người noi theo, không tự chuẩn bị khoá cho mình.

Hạ Vũ Châu và Trâu Mông cũng là đột nhiên nổi hứng đến núi Thanh Nhai, đương nhiên cũng không chuẩn bị trước.

"Đi thôi," Trâu Mông kéo tay anh: "Lần sau chúng ta đến cũng được."

Cãi nhau ầm ĩ trong tiệm cũng chẳng để làm gì, hai người đi ra ngoài, Hạ Vũ Châu không cam lòng, Trâu Mông thấy sắc mặt anh không tốt thì an ủi: "Chúng ta chờ khi nào trời mát một chút, đến mùa ế hàng thì tới."

Nơi treo khoá cũng không phải ở trên đỉnh núi mà là gần khu ngắm cảnh, đột nhiên Hạ Vũ Châu dừng lại, nói với Trâu Mông: "Em chờ anh một lát, anh quay lại ngay."

"Ơ..." Trâu Mông còn chưa kịp phản ứng mà anh đã chạy đi mất.

Cô đứng sững sờ tại chỗ, đảo mắt cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, đa số đều là những đôi yêu nhau đang ngồi nghỉ ngơi, Trâu Mông cô đơn một mình lại càng lạc lõng với cảnh vật xung quanh.

Đợi hồi lâu mới thấy Hạ Vũ Châu thở hồng hộc chạy về.

"Anh đi đâu vậy?" Cô rút khăn giấy trong túi tote ra rồi đưa cho anh.

Hạ Vũ Châu cong eo thở phì phò, giơ chiếc khoá trong tay lên: "Tìm...tìm được rồi..."

"..."

Lúc này Trâu Mông mới thấy rõ, trong tay anh chính là...chiếc khoá xe đạp điện to đùng.

********

Bổn văn nữ chủ: Tay của Tiểu Hạ!