Chương 36: Lời đường mật

Edit: Dưaa

Trâu Mông đến nhà Tôn Vân vào hôm 30 Tết. Cô thường đi sớm, nghĩ rằng mình có thể giúp được gì đó.

Tết Nguyên đán những năm trước cô thường chỉ ở trong phòng, đến bữa tối giao thừa thì ra ăn sau đó lại trở về phòng, năm nào cũng vậy.

Không khí Tết dường như biến mất khi bố mẹ cô qua đời. Tết chỉ thuộc về mọi người, không liên quan đến cô.

Tôn Vân rất có thiện cảm với cô bé học sinh này, cô đã làm giáo viên chủ nhiệm của Trâu Mông được hai năm, nếu không ốm yếu, cô rất sẵn lòng dẫn dắt Trâu Mông đến hết năm ba trung học. Trâu Mông là học sinh làm cô yên tâm nhất, nhưng cũng là người khiến cô bận lòng nhất.

Những năm trước Tôn Vân cũng định gọi Trâu Mông đến nhà mình đón Tết. Nhưng dù sao lúc đó cô cũng có "nhà" nên để cô đến nhà mình cũng không hay. Năm nay cô vẫn như thường lệ mời Trâu Mông đến nhà ăn Tết, vốn nghĩ cô có lẽ đã có người đón năm mới cùng, không ngờ Trâu Mông lại đồng ý.

Dù sao thì Tôn Vân cũng rất vui.

Tôn Vận đã nghe loáng thoáng ở đâu đó rằng Trâu Mông và Hạ Vũ Châu của lớp tự nhiên dường như đang yêu đương. Tin đồn lúc thì nói có, lúc lại bảo không.

Hai người không phải là cặp đôi duy nhất yêu đương nhưng lại là cặp gây bất ngờ nhất.

"Cô còn tưởng hôm nay em sẽ không tới." Tôn Vân ở phòng bếp rửa rau, Trâu Mông phụ giúp: "Không cùng Hạ Vũ Châu đón năm mới à?"

Nếu cô Tôn đã nhắc đến Hạ Vũ Châu, Trâu Mông cũng không phủ nhận: "Anh ấy đi Ninh Thành đón Tết cùng ông ngoại rồi ạ."

Nghe được lời này, Tôn Vân cũng hiểu phần nào mối quan hệ giữa hai người.

Cô thấy vừa ngạc nhiên lại vừa hợp lí. giống như tất cả giáo viên và bạn học khác, cô ngạc nhiên vì biết Trâu Mông hẹn hò với Hạ Vũ Châu. Lại cảm thấy hợp lý bởi lẽ Trâu Mông tốt như vậy, Hạ Vũ Châu thích cô là điều đương nhiên.

"Hạ Vũ Châu rất tốt."

Trâu Mông sửng sốt trong giây lát, cô không nghĩ tới cô Tôn sẽ nhận xét anh như thế, dù sao trong lòng thầy cô, anh cũng không phải là đèn cạn dầu.

"Không phải với tư cách là giáo viên, chỉ đơn thuần đánh giá Hạ Vũ Châu dưới góc độ nhìn người, cô cảm thấy đây là một cậu bé tốt. Ít nhất là sẽ đối tốt với em."

Trâu Mông nghĩ đến gì đó, nhịn không được cười ra tiếng.

"Em cười gì vậy?" Tôn Vân hỏi cô.

"Anh ấy trốn học, đánh nhau và hút thuốc nhưng anh ấy là người tốt."

Tôn Vân nghe được cũng không nhịn được cười.

Ngừng cười, cô nhìn Trâu Mông: "Em vui vẻ hơn trước rất nhiều. Cô ít khi tán thành học sinh yêu đương, lúc trước khi nghe loáng thoáng chuyện hai đứa ở bên nhau, cô cũng mang thái độ chần chừ. Bây giờ có vẻ hai em hoàn thiện lẫn nhau và trở nên tốt hơn nhiều."

Trâu Mông cúi đầu, ngượng ngùng đáp: "Cảm ơn cô ạ."

Nhà cô Tôn tràn ngập không khí năm mới, không thiếu đèn l*иg nhỏ và câu đối chúc phúc, TV luôn bật, đếm ngược thời gian đến năm mới.

"Tới đây giúp cô tháo cái này ra." Tôn Vân đưa túi đồ ăn cho cô: "Kéo ở ngăn thứ hai."

Tôn Vân nhìn đồng hồ trong phòng khách: "Sắp đến giờ rồi. Lão Thường chắc cũng đã đón được người, đang trên đường về rồi."

Con trai của cô Tôn đang học tiến sĩ ở Hồng Kông, hôm nay sẽ đưa bạn gái về ăn Tết.

"Đúng rồi Trâu Mông, cô nhớ em từng nói muốn đăng kí vào Đại học Hồng Kông đúng không?" Tôn Vận đột nhiên nhớ ra hỏi cô.

"Hồi đó là vậy ạ."

Đại học Hồng Kông là ngôi trường lý tưởng đối với Trâu Mông, là một trong số năm trường đại học hàng đầu Châu Á và có tuyển sinh sinh viên từ Trung Quốc.

Khi đó tâm trí Trâu Mông rất đơn giản, cô muốn lấy lại những gì thuộc về mình rồi rời khỏi nơi này.

Không phải đại học trong nước không tốt, cũng không phải cô muốn đi du học, chỉ đơn giản là cô rất thích ngôi trường đó.

Tôn Vân dừng động tác trên tay, nhìn cô: "Bây giờ thì sao?"

Bây giờ...

Trâu Mông lắc đầu: "Bây giờ vẫn như vậy ạ." Cô vẫn muốn vào Đại học Hồng Kông.

"Nhưng bây giờ em càng muốn ở bên Hạ Vũ Châu đúng không?" Tôn Vân nhìn thấu tâm tư cô: "Thật ra nước Mỹ cũng rất tốt, phải nói là tốt hơn, nhưng học phí..."

"Em không muốn đi Mỹ ạ." Trâu Mông kiên định nói với Tôn Vân.

Tôn Vân nhìn cô một lúc rồi gật đầu: "Cho nên càng phức tạp hơn đúng không?"

Trâu Mông không nói lời nào, Tôn Vân tiếp tục công việc trên tay: "Thật ra đi đến nơi khác cũng không phải là quá khó. Kiên trì qua được bốn năm là được rồi."

"Không phải nơi khác, là nước ngoài." Trâu Mông mở gói đồ ra, đem đồ đạc đổ hết ra.

Trong lòng cô rất chắc chắn, cô không chịu nổi bốn năm.

"Thật ra trong tình yêu luôn phải có một người thỏa hiệp." Tôn Vân cắt miếng dưa chuột trên tay: "Đây là một phần của tình yêu."

Trâu Mông hiểu tất cả, không phải là cô chưa nghĩ đến tương lai của hai người, hoặc là cô ở đâu Hạ Vũ Châu ở đó, hoặc là cô theo Hạ Vũ Châu đi Mỹ. Song, vế sau là điều mà cô tuyệt đối không muốn.

Lúc này Trâu Mông mới ý thức được những gì Trâu Khiết nói, khoảng cách giữa bọn họ quá lớn.

"Đừng nghĩ quá nhiều." Tôn Vân nhìn cô: "Kiểu gì cũng sẽ có cách giải quyết."

Về phần phương pháp giải quyết, cô cũng không muốn can thiệp quá nhiều.

####

Hạ Vũ Châu đến Ninh Thành vào buổi chiều, anh không nói với ông ngoại, chỉ bắt taxi trở về biệt thự. Trên đường trở về gặp phải tắc đường nên lúc về đến vừa vặn là giờ cơm tối.

Vũ Vạn Lương thấy anh trở về, theo bản năng lùi lại ba bước.

"Ông ngoại, con trở về ông cũng không vui lắm nhỉ." Hạ Vũ Châu đặt hành lí xuống: "Sao nhìn ông giống như gặp phải ma vậy?"

Vũ Vạn Lương nghĩ đến việc hai ngày trước nói chuyện điện thoại bị anh chặn họng, trong lòng liền tức giận, muốn anh nếm mùi đau khổ: "Yo, đây là sao? Bị bạn gái đuổi đi hả?"

"Vâng ạ."

"..."

Lại bị thằng nhóc này chặn họng.

"Cô ấy một hai muốn con qua đây cùng ông đón năm mới, cản cũng không được, con cũng không biết làm sao."

Vũ Vạn Lương vừa định khen một câu: "Cô bé này cũng hiểu chuyện đấy."

Lời còn chưa nói ra, lại nghe thấy Hạ Vũ Châu cất lời: "Làm sao bây giờ? Con đành phải nghe lời cô ấy thôi, ông xem có đúng không?"

"..." Vũ Vạn Lương thở ra một hơi: "Cút."

"Vậy con cút về Hứa Thành thật nhá?" Nói là vậy nhưng anh lại đặt mông ngồi trên sofa: "Thôi vậy. Con trở về cô ấy lại mắng con không nghe lời."

Vũ Vạn Lương không ngừng tự an ủi, Tết nhất không nên tức giận.

####

Thường Trạch Hằng, con trai của cô Tôn đưa bạn gái về nhà ăn Tết khiến cô Tôn vui không chịu được.

"Đây là con trai cô, Thường Trạch Hằng, đây là Trâu Mông, còn đây là Thang Hân Dao."

Trâu Mông ngoan ngoãn gọi anh chị.

Khi Thường Trạch Hằng và Thang Hân Dao xuống máy bay liền biết được trong nhà còn có một em gái nhỏ. Giác quan thứ sáu của phụ nữ đột nhiên được đánh thức, Thang Hân Dao vốn tưởng rằng đây là "em gái nhỏ" mẹ chồng tương lai mang ra để thử thách mình, lại không ngờ rằng là một em gái xinh xắn đáng yêu như vậy.

"Dựa theo điểm số và tính cách của em, Đại học Hồng Kông thực sự rất phù hợp." Thang Hân Dao năm nay đã tốt nghiệp bằng tiến sĩ, lựa chọn ở lại trường dạy học: "Chị có thể giúp em đánh tiếng với thầy cô bên đó viết giúp em thư đề cử, hẳn là sẽ có ích."

"Cảm ơn chị Hân Dao."

Một tiếng 'chị' này của Trâu Mông làm trái tim chị ấy tan chảy.

"Vui đến thế sao?" Thường Trạch Hằng hỏi Thang Hân Dao.

"Ai mà không thích được người đẹp gọi chị chứ?" Thang Hân Dao nhìn Thường Trạch Hằng: "Anh chưa gọi em như thế bao giờ hết."

Thường Trạch Hằng nhỏ hơn Thang Hân Dao hai tuổi, từ lúc bắt đầu quen biết đến bây giờ đều không gọi chị là chị bao giờ.

Trâu Mông và Thang Hân Dao lần đầu tiên cảm nhận được không khí năm mới đậm đà như vậy. Năm Thang Hân Dao mười tuổi, gia đình chị đến Hồng Kông sinh sống, mấy năm ở Hồng Kông vẫn ăn Tết theo truyền thống tập tục như xưa, chỉ là không khí bên ngoài không náo nhiệt như vậy. Dần dà bọn họ cũng nhập gia tùy tục, đêm giao thừa chỉ làm bữa cơm đoàn viên, gia đình ba người cùng sum họp lại.

Trong nhà Thang Hân Dao mấy đời đều là con một nên chị không có anh chị em, bây giờ bỗng nhiên có thêm một cô em gái liền rất vui vẻ, qua 12 giờ còn muốn lôi kéo Trâu Mông nói Đông nói Tây.

Hồng Kông mà chị miêu tả không tốt như những gì Trâu Mông xem được trên TV, nhưng lại làm Trâu Mông càng thêm hào hứng.

"Hả?" Thang Hân Dao nhìn chằm chằm cổ Trâu Mông: "Em... có bạn trai rồi à?"

Thật ra chị đã nhìn ra từ lúc Trâu Mông nhắn tin rồi, chỉ là không ngờ bây giờ trẻ con đại lục lại cởi mở như vậy.

"Vâng ạ." Trâu Mông cũng không phủ nhận.

"Cậu bé này chắc hẳn là thích em lắm." Thang Hân Dao thấy trong những người chị gặp, Trâu Mông hướng nội số hai thì không ai số một. Có thể theo đuổi được Trâu Mông chắc hẳng phải cực kì thích cô, cũng là người mà cô rất thích.

"Vâng." Trâu Mông gật đầu: "Em cũng rất thích anh ấy."

Đêm qua sau nửa đêm, cô cùng Thang Hân Dao hàn huyên rất lâu, đến tận khi Thường Trạch Hằng đến kéo Thang Hân Dao về phòng mới kết thúc. Ngày đầu tiên của năm mới Trâu Mông dậy muộn, cô Tôn cảm thấy vẫn còn sớm: "Nhân dịp năm mới này tranh thủ ngủ nướng một chút, học kỳ sau gần đến kỳ thi đại học, muốn ngủ cũng không được đâu."

Hạ Vũ Châu gửi cho cô rất nhiều tin tức, cô không trả lời làm anh có chút khẩn trương, muốn gọi cho cô nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, rối rắm đến mức suýt chút nữa gọi điện cho cô Tôn.

"Em đang làm gì vậy?" Ăn sáng xong, Hạ Vũ Châu gọi cho cô.

"Vừa ăn sáng xong, cô Tôn nói có người đến chúc Tết nên đi tiếp khách rồi, chị Hân Dao rủ em buổi chiều cùng đi dạo, sau đó..."

"Mông Mông, anh nhớ em."

Trâu Mông sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại: "Em cũng nhớ anh."

"Haiz..." Hạ Vũ Châu thở dài: "Năm nay thật nhàm chán, em không ở bên cạnh, giao thừa cũng chỉ có thể nhắn tin cho em."

"Vậy anh..."

"Nhớ lúc được làm em quá đi mất."

"..." Trâu Mông vô cùng bất đắc dĩ: "Hạ Vũ Châu, mỗi lần em tưởng anh định nói gì lãng mạn thì anh lại phá hỏng bầu không khí."

"Lời này không lãng mạn sao?" Hạ Vũ Châu cười: "Anh thấy mấy câu này là lãng mạn nhất."

"Lãng mạn chỗ nào?"

"Không lúc nào là anh không nghĩ đến làm em, mọi nơi mọi lúc, không lãng mạn à?"

"Đủ rồi đấy Hạ Vũ Châu." Ban ngày ban mặt lại đi nói những lời này, lỗ tai Trâu Mông thoáng chốc đỏ lên.

"Chờ anh quay về, chúng ta làm ở chỗ khác được không? Sofa? Phòng tắm? Hay là ban công?"

"Hạ Vũ Châu, anh có thấy anh 18 tuổi đã làm hết mọi chuyện mà người khác 28 tuổi mới làm không?" Trâu Mông càng nói càng nhỏ: "Không có ai như anh hết."

Hạ Vũ Châu cười lớn: "Ai nói? Ai đó ở lớp 5 với ai kia ở lớp 11 đã làm từ lâu rồi."

"...Sao đến chuyện này mà anh cũng biết." Trâu Mông cảm thán.

"Sân thượng trường học." Hạ Vũ Châu dừng một chút: "Là nơi mà em trả thư tình cho tên bốn mắt đó, lúc hút thuốc anh đã nghe thấy."

Câu nói này chứa quá nhiều thông tin, tuy vậy trọng điểm của câu này dường như ở bức thư tình. Chuyện này bọn họ chưa đề cập đến bao giờ.

"Sao anh còn nhớ chuyện này vậy? Đã lâu lắm rồi."

Trâu Mông gần như đã đã quên mất bức thư tình đó: "Lúc đọc thư em còn tưởng là anh viết."

"Ồ?"

"Nhìn qua chữ rất đẹp em mới mở ra xem." Nói tới đây, Trâu Mông cuối cùng cũng tìm được điểm có thể trêu chọc anh: "Hạ Vũ Châu, sau khi nhìn chữ của anh em mới phát hiện... chữ anh xấu thật đấy."

"..."

2395 words