Chương 39: Gọi chồng đi!

Edit: Dưaa

Hạ Vũ Châu muốn hôn cô, Trâu Mông quay đầu mím môi.

"Em ghét bỏ chính mình à?" Hạ Vũ Châu cười.

"Dù sao cũng không cần..."

Xấu hổ chết lên được.

Hạ Vũ Châu cảm thấy cô đáng yêu, liền muốn trêu chọc cô một chút: "Vậy lần sau ăn của anh nhé?"

Trâu Mông nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ vài giây mới hiểu được "ăn của anh" nghĩa là gì.

"Không cần." Trâu Mông nghĩ mình điên rồi.

Hạ Vũ Châu cởϊ áσ, nằm nghiêng bên cạnh cô, cười nói: "Đùa thôi mà." Anh ôm cô vào lòng: "Lạnh không?"

Trâu Mông lắc đầu: "Không lạnh."

"Một chút nữa sẽ nóng ngay thôi."

Hạ Vũ Châu cúi đầu hôn cô, ngón tay dọc theo âʍ ɦộ ẩm ướt của cô.

"Ưʍ..." Ngón tay tiến vào mân mê bên trong, vừa nhức vừa tê,

"Tiểu Nịnh Mông hình như rất thích." Hạ Vũ Châu vặn ngón tay, tiểu huyệt ấm áp lập tức bao vây lấy ngón tay anh.

"Ưʍ...a..." Trâu Mông đỡ cánh tay anh, đong đưa eo.

Hạ Vũ Châu cúi đầu hôn lên bộ ngực non nớt của cô, đôi gò trắng như tuyết mềm mại lại tinh xảo. Anh nhẹ nhàng ngậm lấy cắn nhẹ rồi buông ra, núʍ ѵú tràn ra sáng lấp lánh như hoa hồng.

Trâu Mông có lẽ đã muốn, Hạ Vũ Châu cũng có chút chờ không kịp.

"Mông Mông, muốn không?"

Nghe Hạ Vũ Châu hỏi vậy, Trâu Mông tự nhiên cũng biết anh muốn cái gì, càng biết anh muốn cô nói ra điều gì.

Chính là... việc này làm sao mà mở miệng nổi đây? Đừng nói là trên sô pha, ngay cả trên giường cô cũng không tài nào thốt ra được.

"Ừm..." Trâu Mông dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, vừa ngây thơ vừa dụ hoặc.

Hạ Vũ Châu không "mắc bẫy" của cô: "Muốn không? Hả? Nịnh Mông."

Trâu Mông khẽ gật đầu, đây có lẽ là phản ứng lớn nhất của cô rồi.

Hạ Vũ Châu hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh muốn Trâu Mông chính miệng nói ra thích hay không, muốn hay không muốn, thoải mái hay không thoải mái, anh muốn cô nói ra hết.

Anh rút nửa ngón tay ra, Trâu Mông đột nhiên cảm thấy trống rỗng hơn không ít, cô nhìn Hạ Vũ Châu, tựa hồ hỏi anh vì sao lại làm như vậy.

"Mông Mông có muốn không?" Anh ác ý vặn ngón tay, đem tim cô lơ lửng trên không: "Muốn dươиɠ ѵậŧ làm em không?"

Trâu Mông thở hổn hển, lí nhí trả lời: "...Ừm."

"Ừm là sao? Là muốn hay không muốn?" Hạ Vũ Châu cười hỏi.

Cô lắc đầu, sao mà không muốn cho được.

"Đừng như vậy mà..." Trâu Mông khó chịu: "Đừng..."

"Đừng cái gì?" Hạ Vũ Châu đem ngón tay cắm vào, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô lại rút ra, Trâu Mông khó chịu nhíu mày.

"Đừng... rút ra." Trâu Mông nhẹ giọng nói.

Mặc dù cô chưa nói ra điều anh muốn nghe, nhưng Hạ Vũ Châu đã rất thỏa mãn rồi, anh không muốn ép buộc cô, dù sao hai người còn rất nhiều thời gian sau này.

Không chỉ bởi vì muốn tha cho cô mà còn vì Hạ Vũ Châu không thể nhịn thêm được nữa. Anh nhanh chóng đeo bao lên, đem côn ŧᏂịŧ cứng đến sưng tấy để ở miệng huyệt, qυყ đầυ mấp máy trêu chọc khe thịt.

"Hừ..." Trâu Mông cảm thấy không đủ.

Hạ Vũ Châu cũng vậy.

Qυყ đầυ đâm vào nộn huyệt, dâʍ ɖị©ɧ từ từ bị ép ra theo côn ŧᏂịŧ cắm vào. "Phốc" một tiếng, côn ŧᏂịŧ đều ngập trong đó.

"A..." Da đầu Hạ Vụ Châu tê dại: "Vừa mềm vừa khít."

Trâu Mông cũng thoải mái, cảm giác sung sướиɠ mãnh liệt nhanh chóng thay thế cảm giác bị di vật kéo căng huyệt thịt. Tiếp theo đó là kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn thổi đến.

Cô đã quá quen với lực đạo của Hạ Vũ Châu, ban đầu là không thoải mái, bây giờ là cực kỳ hưởng thụ, cả người cô như giãn nở ra, mềm nhũn, thao đến sảng khoái.

Anh dùng sức xoa bóp mông của Trâu Mông, nhẹ nhàng nâng cô lên dựa lưng vào ghế sô pha, tư thế này khiến anh thâm nhập được sâu hơn, Trâu Mông cảm giác tim cô cũng lơ lửng theo lên không trung.

Vừa kí©h thí©ɧ vừa vui sướиɠ.

"Ưʍ...Ưʍ..." Tiếng thở dốc của cô không ngừng vang lên, như hòa theo tiết tấu ra vào của Hạ Vũ Châu.

Nhờ tiếng rêи ɾỉ của cô, Hạ Vũ Châu càng dùng sức đâm sâu hơn.

"Ân... Nhẹ một chút..." Trâu Mông nắm lấy một góc đệm, có chút không chịu nổi được nữa.

Tuy đã thích nghi được nhu cầu sinh lý của anh, nhưng thể lực cô vẫn kém hơn một chút.

"Đâm sâu như thế này không thoải mái sao?" Hạ Vũ Châu dùng sức đẩy eo, mỗi lần đều dùng sức lực cực kì lớn.

Côn ŧᏂịŧ vốn đã ướt nhẹp, khi tiến vào lại ngập trong hoa huyệt của cô.

Dâʍ ŧᏂủy̠ bị ép bắn ra ngoài, chất lỏng dính trên người hai người, trên sô pha cũng có không ít.

"Đều là nước." Hạ Vũ Châu cúi đầu, nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ thâm tím ra vào trong thịt non hồng nhuận.

Hoa huyệt hồng hào ngẫu nhiên lộ ra, Hạ Vũ Châu nhìn đến đỏ mắt, không có biện pháp nào khác, chỉ đành dùng sức mà làm cô càng mạnh hơn.

"Hức...a...to...to quá..."

Hạ Vũ Châu hiếm khi nghe được lời khen như vậy, chỉ mấy chữ thôi mà làm cho anh càng thêm phấn khích.

"To mới làm em sướиɠ được chứ."

"Không cần..." Trâu Mông không kìm được nước mắt: "Không...nó lớn quá...a..."

"Tiểu nộn huyệt da^ʍ như vậy, đương nhiên cần dươиɠ ѵậŧ lớn rồi." Hạ Vũ Châu không quên trêu chọc cô.

Trâu Mông vừa lắc đầu vừa khóc: "Không...hức hức hức..."

"Không được...không được..." Trâu Mông thấy vừa đau vừa tê, tiểu huyệt lại ngày càng trướng.

"Tiểu huyệt chặt muốn chết, dươиɠ ѵậŧ lớn phải đâm vào nhiều hơn thôi."

"Đủ...đủ rồi...Vũ Châu a a..." Trâu Mông nắm tay anh, móng tay dùng sức đâm vào, theo tiết tấu ra vào của anh cào ra vào vệt đỏ.

Nghe thấy xưng hô này, Hạ Vũ Châu đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi cô: "Hứa Phong bảo em đổi xưng hô là gì?"

Trâu Mông lúc này không tỉnh táo suy nghĩ, lắc đầu không biết trả lời thế nào.

"Hả?" Hạ Vũ Châu dùng sức đâm vào vài cái, thấy cô không nhịn được nữa: "Anh ta muốn em gọi là gì?"

Cô không nhịn nổi nữa, buột miệng thốt ra: "Gọi...a...anh...a..."

Hạ Vũ Châu nhịn không được mắng vài câu, quay mặt cô lại nhìn anh: "Không được."

Hạ Vũ Châu cười khẩy, Hứa Phong cư nhiên lại có suy nghĩ như vậy.

"Không được gọi anh ta như vậy." Hạ Vũ Châu trịnh trọng nói với cô: "Nghe thấy chưa?"

Trâu Mông vô ý thức gật đầu, lúc này anh nói gì thì là cái đó.

Hạ Vũ Châu theo bản năng chê bai Hứa Phong, cảm thấy bản thân sẽ không sến như vậy, gọi 'anh trai'? Anh không muốn nghe, hơn nữa...

Anh nghĩ ngợi, đã xưng hô thì phải xưng hô cho đúng: "Nịnh Mông, gọi anh..."

"Vũ...Vũ Châu..." Cô mềm giọng, thanh âm vừa mềm mại vừa quyến rũ.

"Không phải..." Anh dùng sức cắm: "Gọi... chồng đi."

"..." Trâu Mông phản ứng không kịp.

"Nịnh Mông ngoan, gọi 'chồng' đi." Anh nắm eo Trâu Mông dùng sức: "Gọi 'chồng' đi."

Trâu Mông chịu hết nổi, chỉ có thể thỏa hiệp, hi vọng anh sẽ không dùng sức như vậy nữa: "Ch...chồng..."

"Nịnh Mông...gọi lại đi..."

"Chồng..." Trâu Mông thở dốc, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra, tiếng thở dốc của cô lẫn vào thanh âm "va đập" của hai người, càng lúc càng nhanh.

Tần suất ra vào của Hạ Vũ Châu ngày một nhanh, mỗi lần thúc vào đều rất sâu, anh dùng sức vân vê điểm yếu của cô khiến Trâu Mông hét lên vì sung sướиɠ.

Tiếng rêи ɾỉ của cô đã lạc điệu, cùng với tiếng nức nở không nghe ra được gì nhưng anh lại rất thích, âm giọng dâʍ ɖu͙© đó của cô khiến anh rất sung sướиɠ.

"Nịnh Mông..." Eo cô đã bị véo đến hồng, lúc thở hổn hển mơ hồ có thể nhìn thấy xương sườn của cô.

"Ô...ô..." Trâu Mông khóc nức nở, hốc mắt hồng hồng: "Không...không...được rồi..."

"Nịnh Mông muốn ra..." Hạ Vũ Châu thấy cô sắp ra, sờ âʍ ѵậŧ: "Chờ một chút, ra cùng chồng chứ hửm?"

Trâu Mông không biết chờ như thế nào, chỉ thấy sảng khoái từ đầu đến cuối, cảm giác sắp lên tới đỉnh, cô thật sự chịu không nổi, căn bản là không chờ nổi nữa, cô ngẩng đầu, cổ và cằm tạo thành một đường thẳng.

Kɧoáı ©ảʍ truyền thẳng tới đại não cô, trong giây lát trước mắt cô trắng xóa, cả người run rẩy.

Hạ Vũ Châu vốn dĩ cũng sắp ra, bị cô "cắn" đến không chịu nỗi nữa, sướиɠ đến mức trực tiếp tước vũ khí đầu hàng.

"A..." Anh khàn khàn hét lên.

Trâu Mông thất thần trong giây lát, Hạ Vũ Châu xoa âm đế cô, kéo dài thời gian cao trào, côn ŧᏂịŧ bắn xong vẫn như cũ bị cô gắt gao trói chặt.

Hạ Vũ Châu đem cô ôm vào ngực, hôn an ủi cô.

Trâu Mông nép vào l*иg ngực anh, nhỏ giọng hờn dỗi: "Anh hư thật đấy."

Anh cười: "Hư? Làm em lêи đỉиɦ rồi mà hư sao?"

Cô không sức lực đánh anh: "Thôi đi."

"Nịnh Mông."

"Hửm..."

"Gọi thêm một tiếng "chồng" nữa được không?"

"..." Trâu Mông do dự chốc lát, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Chồng."

#####

Trâu Mông ngủ thϊếp đi, điện thoại reo cô cũng không tỉnh nổi.

Chuông điện thoại lần nữa reo lên cô mới nhớ ra hôm nay có hẹn với Nhậm Giáng Nhã đi xem phim.

Đều tại Hạ Vũ Châu, tối hôm qua cô đã ngoan ngoãn gọi "chồng" rồi mà anh vẫn không buông tha cho cô, lại làm thêm hai lần nữa thẳng đến khi cô thϊếp đi.

May mà Nhậm Giáng Nhã dậy sớm, hẹn cô gặp mặt sau hai giờ nữa.

"Có hẹn với cô ấy? Không cần anh nữa à?" Hạ Vũ Châu mơ màng đem cô kéo vào ngực.

"Vốn dĩ anh bảo tối nay mới về, Tiểu Nhã hai ngày trước mời em đi xem phim sáng nay nên em đồng ý rồi."

"Vậy anh thì sao?" Hạ Vũ Châu không muốn cô rời xa, anh hận không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô.

Trâu Mông nghe ra một tia ấm ức, cô nghĩ rồi đáp: "Vậy thì em về sớm một chút nhé?"

Hạ Vũ Châu lắc đầu: "Cũng không phải là không còn cách nào khác."

#####

Tết Nguyên đán năm nay có một bộ phim hài của một đạo diễn lớn ra mắt, hai người các cô đã chọn bộ phim này.

Nhậm Giáng Nhã ngồi bên cạnh Trâu Mông, không nhịn được quay đầu nhìn cô, nâng tay vịn lên ghé vào tai cô: "Hôm nay không phải hẹn của hai đứa mình sao?"

Trâu Mông gật đầu.

Nhậm Giáng Nhã chỉ chỉ phía bên kia của Trâu Mông: "Thế cậu ta là thế nào vậy?"

Hạ Vũ Châu nghe cô ấy nói vậy, nhịn không được liếc một cái.

Cho dù ở trong phòng xem phim tối tăm, Nhậm Giáng Nhã cũng cảm nhận được rõ ràng sự xem thường của anh.

Mẹ kiếp! Cô nàng còn chưa trợn mắt thì thôi, tên bóng đèn này!

"Anh ấy ở nhà một mình chán quá nên..."

"Cậu ta mới lên ba à?" Nhậm Giáng Nhã quả thực chịu không nổi" "Thật là một khắc cũng không rời cậu được."

Hạ Vũ Châu không cam lòng yếu thế, nhấc tay vịn kéo Trâu Mông vào lòng.

"..."

Nhậm Giáng Nhã cảm thấy mình sai rồi, Hạ Vũ Châu căn bản là chưa đến ba tuổi.

#####

Tác giả có lời muốn nói: Tui đến rùi nè! Ăn thịt thoai! Tui đi đây! Tạm biệt!

1995 words

24/04/2023