chương 3

Đúng là tối nay Trần Huyền Phong có uống rượu nhưng mà anh không có say. Anh nhân viên mang trà đến trước phòng của Trần Huyền Phong và gõ cửa. Trần Huyền Phong mới thay đồ xong anh đi ra mở cửa hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Thưa quý khách tôi mang trà lên cho quý khách.

- Cảm ơn, đưa đây cho tôi là được rồi.

Bưng tách trà nóng Trần Huyền Phong đóng cửa phòng lại rồi đi qua ghế ngồi xuống. Anh cũng rất lấy làm ngạc nhiên bởi anh không hề gọi cho phục vụ phải mang trà lên cho mình. Ở trên phòng mình Minh Đan cũng đang ngồi ở ghế và trên tay Minh Đan là ly nước lọc. Minh Đan nghĩ tới bữa cơm tối nay, cậu ngồi cùng với Tưởng Gia Huy mà trong lòng không hề cảm thấy vui. Cả tuần nay Tưởng Gia Huy gần như không lúc nào có mặt ở văn phòng, anh cũng chẳng điện thoại hay nhắn tin gì cho Minh Đan còn Minh Đan mà có gọi cho anh thì mọi cuộc gọi đều bị chuyển vào hộp thư thoại. Minh Đan nhấp ngụm nước lọc rồi đứng lên đi thay đồ có lẽ Minh Đan cũng cần phải nghỉ ngơi sau một ngày dài tất bật với công việc.

Kết thúc hai ngày nghỉ ở khách sạn tổ bay phải ra sân bay để chuẩn bị cho chuyến bay quay về lại thành phố DL. Trước đó, lúc đứng ở quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng Trần Huyền Phong đã nhận được tấm danh thϊếp của khách sạn và Trần Huyền Phong đặc biệt chú ý tới số điện thoại của ceo Diệp Minh Đan. Làm thủ tục xong, Trần Huyền Phong bắt tay với Minh Đan lần nữa và lần này anh đã siết chặt tay hơn kèm theo cuộc hẹn sẽ sớm quay lại.

Nghe Minh Đan gọi điện nói là sẽ về nhà ăn cơm thế là Minh Hiểu Khuê bảo với chị Ngọc người giúp việc trong nhà để mình đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối cho đứa con trai yêu quý của cô. Thực ra sở thích ăn uống của Minh Đan cũng đơn giản không cầu kỳ. Tuy nhiên Minh Đan thích nhất là được uống những món canh ngon do bà Diệp nấu, Minh Đan cũng rất thích ăn đồ ngọt và không thích ăn cay cũng ít khi đυ.ng đến bia rượu trừ những lúc phải ra ngoài xã giao. Vừa về đến nhà Minh Đan đã ngửi thấy mùi thức ăn. Ngay lập tức Minh Đan đi nhanh vào bếp cô Ngọc cũng đang phụ Minh Hiểu Khuê nấu ăn Minh Đan đi lại ôm Minh Hiểu Khuê và gọi:

- Mẹ!

Minh Hiểu Khuê quay qua mỉm cười đưa tay véo nhẹ lên má của Minh Đan cô nói:

- Về rồi à? Sao hôm thứ bảy tuần trước không về nhà?

- Dạ khách sạn nhiều việc quá nên con mới không về, mà bố đâu rồi mẹ?

- Bố đi công tác rồi, chắc là mấy ngày nữa bố mới về.

Chị giúp việc rót ly nước có bỏ thêm mấy viên đá đưa cho Minh Đan:

- Cậu chủ uống chút nước đi.

- Dạ cảm ơn cô Ngọc!

Minh Đan uống nước Minh Hiểu Khuê bảo:

- Minh Đan à, con đi tắm đi rồi chuẩn bị ăn cơm.

- Vâng ạ.

Uống nước xong Minh Đan đưa chiếc ly lại cho cô Ngọc và đi về phòng mình. Minh Hiểu Khuê đi theo vào trong phòng nắm lấy tay Minh Đan rồi nhìn lên vết thương trên mí mắt của Minh Đan nó cũng vừa mới lành. Giọng của Minh Hiểu Khuê đầy lo lắng:

- Mí mắt của con bị làm sao thế này?

- Dạ con không cẩn thận nên bị thương nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, nó đã lành rồi ạ.

- Lớn chừng này rồi đi đứng làm gì cũng phải cẩn thận chứ con.

- Dạ con biết rồi.

- Ừ, thôi tắm đi mẹ ra ngoài bảo cô Ngọc dọn cơm.

Minh Hiểu Khuê đi ra ngoài Minh Đan bước tới tủ quần áo và mở tủ soạn đồ đi tắm. Lúc tắm xong đi trở ra Minh Đan ngồi xuống giường và cầm lấy điện thoại lên định là sẽ gọi cho Tưởng Gia Huy nhưng rồi chợt nhớ lại mấy hôm nay Tưởng Gia Huy chẳng ngó ngàng gì tới cậu thế là Minh Đan giận dỗi vứt điện thoại lên giường rồi bỏ đi ra ngoài.

Minh Đan ngồi vào bàn ăn nhìn những món ăn thơm ngon đang bốc khói mà Minh Đan thấy bụng đói cồn cào. Minh Hiểu Khuê bưng thêm bát canh đặt xuống trước mặt Minh Đan rồi nói:

- Con uống canh trước đi.

- Dạ, cảm ơn mẹ!

Minh Hiểu Khuê ngồi xuống ghế, cô Ngọc bưng cơm ra và cũng ngồi xuống cạnh của Minh Hiểu Khuê:

- Mời bà chủ dùng cơm, cậu chủ ăn cơm.

- Dạ con mời mẹ ăn cơm, cô Ngọc ăn cơm.

Minh Đan bưng bát canh lên uống xong rồi cầm đũa ăn cơm. Nhìn con trai ăn uống ngon miệng Minh Hiểu Khuê cảm thấy trong lòng rất vui. Bao nhiêu Năm qua dù Minh Đan không phải do Minh Hiểu Khuê sinh ra nhưng cô đã luôn rất yêu thương đứa con trai này:

- Minh Đan à, dạo trước nghe con nói sẽ ra DLlàm việc thế khi nào thì con đi?

- Dạ, bộ phận nhân sự vẫn chưa ra thông báo chính thức nên con cũng không biết nữa mẹ.

Cô Ngọc cũng nói:

- Cậu chủ mà ra đó làm việc không biết lấy ai chăm sóc, đã vậy thời tiết ngoài đó lúc nào cũng lạnh đến thấu xương.

Minh Đan mỉm cười:

- Cô Ngọc ơi, con đã lớn chừng này rồi nếu sắp tới con có đi ra đó làm việc con cũng sẽ biết tự chăm sóc cho mình mà, cả nhà không phải lo cho con đâu.

Minh Hiểu Khuê nói:

- Sao không lo được chứ. Sức khỏe của con đâu có giống như người ta, gặp thời tiết lạnh là con đổ bệnh. Bố mà biết thế nào cũng không để cho con ra DL làm việc đâu.

- Mẹ à, con đã lớn rồi mà. Thế chẳng lẽ bố mẹ muốn con phải nghỉ việc ở khách sạn sao? Nói trước là con sẽ không nghỉ đâu.