Chương 50: Mê mẩn

Hiện tại cô banh chân như kĩ nữ phương Tây chờ côn ŧᏂịŧ đến thao. Anh không ngần ngại mà phóng la liệt. Hai tên bên ngoài càng không chịu được mà sóc lọ càng nhanh.

"Thằng khốn ích kỉ… tao mà vào trong tao thao nát cô ta…"

Quý Trọng Bình tiếc rằng không có côn ŧᏂịŧ giả để đâm vào cái lỗ hậu thiếu thao đang ngứa ngáy kia. Nếu không cô sẽ rên nhẹ thế nào nữa.

"A sướиɠ quá…"

"Sướиɠ à. Muốn nữa không?"

Anh nhấc cô lên đè chặt vào cửa kính ra vào như máy khâu. Lưỡi Quý Hân chảy cả nước dãi, gương mặt dần điên dại cô mặc kệ mọi thứ mà kêu.

"Ớ… bị chơi hỏng rồi… chơi hỏng rồi… dừng lại không hỏng mất… sẽ hỏng mất."

Quý Trọng Bình phấn khích tột cùng, nhìn vẻ mặt thèm khát của hai tên bên ngoài anh càng tự hào.

"Chị tin không? Nếu chúng ta đi khỏi hai thằng kia sẽ vào liếʍ sạch nước da^ʍ chị bắn ra trên nền nhà đấy."

Đến tận quá trưa họ mới phát hiện ra người bên trong không phải chủ quán xăm. Quý Trọng Bình còn nợ nụ cười đắc chí, bọn họ bất đắc dĩ phải về. Khi đã bắn tới lần thứ năm và làʍ t̠ìиɦ quần quật suốt mấy tiếng đồng hồ anh vẫn tiếc nuối lấy rút côn ŧᏂịŧ dính đầy nước da^ʍ óng ánh từ cái lỗ tiêu hồn của cô.

Khi mang ra nó vẫn cứng như đá nếu để thả ga người ngất liên tục chỉ có thể là Quý Hân.

Anh ấn đầu cô xuống dưới, "Liếʍ sạch! Như em đã dạy chị. Phải săn sóc nó tốt tối nó mới vào trong người chị."

Quý Hân bị tìиɧ ɖu͙© chi phối cũng chỉ biết quỳ dưới chân liếʍ sạch cho anh. Anh cũng liếʍ lại cho cô, nhưng càng liếʍ càng ra thêm. Vì sợ cô đói lả nên chỉ đành tạm lấy khăn giấy nhét vào bên trong.

"Nếu không phải lo cho chị có lẽ em đã đè ra đυ. tiếp."

Anh mặc quần áo lại chỉn chu và đóng lại váy cho Quý Hân sau đó lái xe thẳng về nhà. Vừa vào trong đã đem cô vào bồn tắm xả đầy nước. Sau đó tỉ mỉ móc tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ bên trong hai cánh môi.

Mỗi lần ngón tay thon dài đưa sâu vào cô lại rùng mình rên nhẹ. Con c*c anh nghe thấy tiếng yêu kiều ấy lại hừng hực khí thế chỉ muốn đè cô ra làm tới van xin.

Kết quả trong nhà tắm Quý Trọng Bình lại đè cô ra làm tiếp. Quý Hân lúc này chịu không quá 10 phút rồi ngất đi. Tuy vậy Quý Trọng Bình vẫn sóc người cô như con búp bê vải.

20 phút rồi 30 phút trôi qua anh vẫn chưa thoát khỏi sự quyến rũ của cơ thể Quý Hân.

"Chết tiệt! Ngất rồi vẫn còn hút chặt như vậy."

Anh cảm giác như mỗi lần thúc sâu có hàng ngàn hàng vạn cái lưỡi của cô liếʍ mυ"ŧ lại, âu yếm không cho rờI. Chính vì vậy bảo cô là vưu vật không hề sai. Quý Trọng Bình còn nghĩ, nếu cô sinh ra trong thời cổ đại chắc chắn vua sẽ bỏ bê việc nước, bỏ bê cung tần mỹ nữ chỉ để chôn thân vào cái huyệt tiêu hồn này.

Đến khi nhớ rằng cô đã ngất từ lâu anh mới tắm rửa sạch sẽ lại rồi bế cô ra sofa.

Nấu thức ăn xong anh đợi cô tỉnh lại. Tranh thủ ngồi cạnh sờ ngực.

"Chị cuối cùng làm từ gì mà lại mê người đến vậy. Em đã nghiện mất rồi."

Tuy ngoài mặt như bỏ qua chuyện cô lén uống thuốc phá thai nhưng thực tế anh vẫn chôn sâu nỗi lo lắng cùng sự tức giận trong lòng.

Sau khi vị bác sĩ tư nhân mà anh chọn riêng hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Quý Hân anh chỉ chốt lại.

"Vậy tôi cứ bắn mỗi ngày, đến khi chị ấy mang thai thì thôi."

"Cậu bị điên à? Tử ©υиɠ còn yếu như vậy căn bản sẽ không giữ nổi thai. Dù có hiếm hoạ mang thai được đi nữa cũng sẽ sảy non."

Anh tức giận đấm liên tiếp vào tường.

"Vậy cậu bảo tôi cần làm sao? Nếu không mang thai cô ấy sẽ rời bỏ tôi. Cậu bảo tôi phải làm sao?"

"Haiz… cậu vẫn mang nặng chấp niệm ấy thì sớm muộn chỉ làm tổn thương bạn gái cậu…"

Quý Trọng Bình ngắt máy ném thẳng vào tường. Trong lòng vốn đã bực bội hiện giờ lại không có cách. Nhưng dù sao nếu mọi chuyện diễn ra như lời bác sĩ tư nhân nói thì khả năng anh mất coi sẽ càng cao.

Nên có nóng giận thế nào anh cũng không muốn chà đạp lên thân thể cô nữa.