Chương 20: Các người xem bản thân mình là gì?

Những người có tiếp xúc với Tiểu Ngải rất nhanh đã bị cấp dưới của Đường thu thập được, toàn bộ tài liệu được đưa đến trước mặt hắn, Đường như không để ý lắm, khi đọc nội dung bên trong cũng không có biểu hiện gì, thậm chí còn cúi đầu nở nụ cười.

Bên chân hắn là mấy người bị trói gô lại, khắp người là những vết thương lớn nhỏ, mặt mũi bầm dập. Bọn họ có người lại, cơ thể không nhịn được run rẩy nhưng lại sợ động tác nhỏ này khiến Đường chán ghét.

"A." Tư liệu trên tay nhẹ nhàng ném lên mặt bàn. Đường nheo mắt, trực tiếp nhấc chân giẫm lên đầu người bên dưới, xem nhẹ tiếng kêu rên thê lương của người nọ: "Các người xem bản thân mình là gì?"

"Tạp chủng, phế vật, súc vật ghê tởm."

"Chỉ bằng các người cũng dám chạm vào cậu ấy?"

Vẻ mặt Đường ngoan độc, khuôn mặt vốn tuấn tú lại trở nên vô cùng đáng sợ.

Người bị giẫm dưới chân hắn dần hấp hối nhưng chỉ có thể cầu xin tha thứ dưới chân hắn.

Nếu không phải có sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Ngải, Đường nhất định sẽ tự mình thẩm vấn những người này. Có lẽ là do người bên dưới xem nhẹ, cho nên lần này bọn họ mới trốn thoát. Người gác cổng lại không thành thật, chỉ cần là người có quan hệ đều sẽ được tiến vào, những người đó lại không đăng ký cư trú trên danh sách. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ tạo ra vô số tai họa ngầm trong căn cứ, sau này sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức.

Ánh mắt của Đường dần lạnh xuống, lực đạo trên chân ngày càng mạnh. Hắn không muốn hỏi gì nữa, đứng lên chỉnh lại trang phục trên người, bình tĩnh rời khỏi.

"Xử lý hết đi."

Còn có phương pháp xử lý nào sạch sẽ hơn việc ném ra ngoài cho tang thi ăn sao? Mấy người đó luôn nằm giả chết cuối cùng cũng bật dậy, khóc lóc van xin. Những người được ra lệnh xử lý họ ngại họ ồn, cắt thêm mấy dao trên người họ, những người đó không thể nhúc nhích, không thể lên tiếng được nữa, trong mắt toàn là tuyệt vọng.

Trên mặt đất là những vết máu kéo dài, Đường đi được nửa đường bỗng nghiêng đầu qua như nhớ đến chuyện gì đó.

" Đúng rồi, còn có chuyện này."

Ở trung tâm căn cứ có một tòa nhà với ngoại hình kỳ lạ đứng sừng sững, nó được xây bằng những chất liệu chắc chắn nhất, diện tích cũng lớn nhất căn cứ, việc quản lý nhân viên ra vào cực kỳ khắc nghiệt. Mà bên trong là phòng khám bệnh, những tòa nhà xung quanh được xây dựng kỳ quái như vậy cũng là vì nó.

Phòng khám bệnh tập trung những y bác sĩ còn sót lại của nhân loại, cùng với những dị năng giả thức tỉnh dị năng chữa khỏi.

Tang thi vẫn luôn tiến hóa, hơn nữa không biết vì sao dường như chúng có thuốc kí©h thí©ɧ, năng lực ngày càng..... Mạnh mẽ. Những tiểu đội mà Đường phái ra đều khẳng định họ đã gặp con tang thi biết nói. Đó cũng không phải dấu hiệu tốt gì. Những căn cứ khác luôn tranh hơn thua với nhau nhưng đã đến lúc này, cho dù là ai cũng phải đưa ra yêu cầu muốn hợp tác.

Bọn họ luôn nghiên cứu bệnh độc của tang thi, cũng đã dần kiếm ra được chút thông tin. Nhưng dị năng giả hệ chữa khỏi bên Đường rất ót, do vậy đã liên hệ với những căn cứ khác, từ bên kia điều một vị bác sĩ có thành tựu không nhỏ đến đây.

Lúc này, có lẽ bác sĩ trẻ tuổi đó đang ở trên đường.

Nhưng Đường cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này.

Những người trong phòng khám bệnh thấy hắn đi đến điều chào hỏi đơn giản với hắn, Đường vuốt cằm, ung dung đi vào một căn phòng tối đen.

" Tiến độ thí nghiệm ra sao rồi?" Đường hỏi nhân viên nghiên cứu bên cạnh.

Nhân viên nghiên cứu mang khẩu trang, trong tay là bảng nghiên cứu những bước tiếp theo, nghe được câu hỏi của hắn, cúi thấp đầu báo cáo bảng tóm tắt mấy hôm nay. Mẫu vật này được bắt đến tối qua, do chính Đường đưa đến. Nghe nói là do chiếc xe chở theo vật thí nghiệm gặp chuyện ngoài ý muốn, một đội trưởng của tiểu đội đi theo vừa lúc đi qua giúp đỡ nhưng lại không cẩn thận bị tang thi cắn trúng.