Chương 22: Tiểu Ngải, tôi không thể chịu được nữa…

—Chữ—

"Quác Quác—-"

Đó là tiếng kêu của một con quạ. Tiểu Ngải đang đi theo nhà nghiên cứu thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một loài chim, cậu dừng lại, cổ trở nên cứng đờ, cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, cậu nhìn thấy một con quạ lớn đậu trên nóc của một cái tủ, đôi mắt của nó đỏ hoe bỗng chớp một cái, nó nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngải, thỉnh thoảng nó lại nghiêng đầu, phát ra âm thanh khàn khàn, nghe vô cùng chói tai.

Nhà nghiên cứu quay đầu lại và nói gì đó với cậu, nhưng Tiểu Ngải của có thể nhìn miệng của đóng đóng mở mở, cũng không thể nghe thấy điều anh ta đang nói.

"Xin hãy đợi ở đây một lúc." Tiểu Ngải đọc khẩu hình miệng của nhà nghiên cứu.

Tiểu Ngải không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, đã rất lâu cậu không được ra ngoài. Tiểu Ngải nhìn thấy một số tài liệu trên bàn bên cạnh, sau khi hỏi nhà nghiên cứu xem cậu có thể xem hay không, nhận được câu trả lời có thể xem cậu kiền cầm nó lên và bắt đầu đọc.

Anh ta ở căn cứ này đã lâu, còn không biết tình trạng ở bên ngoài. Thông tin này rõ ràng là bí mật nội bộ, nhưng nó lại được đặt ngay trước mặt của Tiểu Ngải.

Nhân loại nghĩ ra phương pháp kích động năng lực tiềm ẩn của bản thân, không có bất ngờ nào, tang thi cũng đang bắt đầu tiến hóa, mấy ngày nay đã phái rất nhiều đội ngũ đi tuần tra, nhưng khi gặp phải loại tang thi biến dị, bọn họ lại mát cảnh giác, bị đánh đến không kịp trở tay nên rất nhiều người đã chết. Theo lời kể của những người sống sót trở về, bên ngoài đã xuất hiện một loại tang thi, dây thanh quản của nó có thể phát ra tiếng của con người, bắt chước tiếng hét của đồng đội bọn họ hoặc nhại lại những đoạn hội thoại mà nó nghe được, dụ dỗ những tên vô nhân tính rời xa đồng đội của mình, tiếp đó đột ngột khởi xướng một cuộc tấn công.

Điều này đủ để chứng minh rằng những sinh vật như tang thi đã bắt đầu phát triển trí thông minh mới, sau khi phá hủy tư duy ban đầu của loài người.

Chỉ nhìn những dòng chữ trên trang giấy, Tiểu Ngải liền cảm thấy rợn người.

Những người trong phòng y tế đều đang thực hiện nhiệm vụ của mình, bọn họ không khỏi tò mò về Tiểu Ngải, một gương mặt vô cùng xa lạ, nhưng lại luôn rảnh rỗi mỗi khi bọn họ bận rộn, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Tiểu Ngải, dường như họ đã nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đều hơi thay đổi, cậu rất nhanh đã cúi đầu xuống.

Sau khi xem xong nội dung trong tập tài liệu, trong lòng Tiểu Ngải có rất nhiều điều muốn nói, và cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cậu nhìn xung quanh và thấy những người khác đều đang rất bận rộn, thỉnh thoảng cũng có vài người vô tình chạm mắt với Tiểu Ngải, nhưng họ không biết phải làm sao nên đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Cho dù Tiểu Ngải có buồn chán đến đâu, cậu cũng nhận thức được rằng ở nơi này mình không hề được yêu thích, nên những lời cậu muốn nói đều nuốt hết xuống bụng.

Đường lúc này mới đi ra: "Tôi đã đợi rất lâu đó."

Vẻ mặt của hắn tươi cười, hắn đi đến bồn rửa tay đơn giản ở trong phòng để tẩy sạch vết máu của tang thi dính trên tay. Hắn quay đầu nhìn Tiểu Ngải, đem người đưa ra bên ngoài.

Rẽ phải ở hành lang, co một nơi giống như ban công, nơi này chuyên được sử dụng để mọi người hít thở và thư giãn. Dù sao công việc trong phòng y tế rất phức tạp và cần sự chính xác, nhân viên bên trong phòng y tế thường ngày đều phải tiếp xúc mật thiết với những đối tượng nghiên cứu, thời gian trôi qua chỉ sợ bọn họ sẽ xuất hiện vấn đề về tâm lý.

"Tôi hút một điếu được không?" Đường hỏi.

Tiểu Ngải gật đầu.

Đường đột một điếu thuốc, hút một hơi rồi thả lỏng cơ thể, trút bỏ lớp vỏ bọc có thể kiểm soát mọi thứ như trong lòng bàn tay xuống, ánh mắt không thể che giấu được mà hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Đương nhiên Tiểu Ngải biết hắn đang mệt mỏi vì điều gì.

"Cậu nhìn thấy rồi đó." Ngay cả thanh âm cũng tràn đầy vẻ mệt mỏi, Đường nhịn không được mà vò lên mái tóc, "Tiểu Ngải, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi không nên giấu cậu một số chuyện. Trở thành thủ lĩnh của toàn bộ nhân loại căn bản không dễ dàng như vậy, tôi ngày đêm bận rộn như vậy, nhưng lại không nhìn thấy tương lai của nhân loại, cậu đã từng nếm qua cảm giác này chưa?"

"Mấy ngày nay tôi bận rộn xử lý chuyện này, cũng không có bất kỳ manh mối gì, những lời này cũng không thể nói với bất cứ kẻ nào được, tôi là người đứng đầu, duy trì căn cứ này chính là trách nhiệm cũng như hy vọng của tôi." Đường nhìn rất thống khổ, hắn nhìn Tiểu Ngải, "Cậu chỉ vừa mới tôi đây, tôi sợ cậu sẽ lo lắng nên không thể nói cho cậu biết, thật ra, Tiểu Ngải, tôi không thể chịu được nữa…"

Đường của bây giờ trông vô cùng yếu đuối, hắn cao hơn Tiểu Ngải rất nhiều, khi hắn ôm Tiểu Ngải, dường như hắn đã bao bọc toàn bộ cơ thể của cậu.