Chương 18: Bị phát hiện

Trọng lượng của Chúc Huyền Tri đều ép lên Mộc Hề Chi, nàng suýt nữa không đứng vững. Hắn trông gầy nhưng cao lớn, xương cốt lại càng nặng hơn.

Giờ đây, Mộc Hề Chi càng không thể động đậy. Trước đó, ít ra hắn còn tỉnh táo, gặp nguy hiểm có thể chạy trốn mỗi người một ngả. Bây giờ, khi hắn đã hôn mê, cùng sinh mệnh của hắn liên kết với nàng, nàng làm sao có thể bỏ mặc hắn được.

Yêu có tu vi cao đấu pháp với trưởng lão cấp tu sĩ, quả thực là cơn bão dữ dội.

Mộc Hề Chi tiến thoái lưỡng nan.

Bất kể yêu quái là gì, khi hiện nguyên hình, yêu lực sẽ trở nên mạnh hơn. Họa Đẩu ưa thích đánh nhanh thắng nhanh, sau khi hóa giải một chiêu của Tiên Lê trưởng lão, hắn ta biến trở lại nguyên hình lông đen, trông giống chó mà cũng chẳng giống chó.

Một luồng lửa từ miệng Họa Đẩu phun ra, Tiên Lê trưởng lão gần đó linh hoạt di chuyển sang một bên. Dù bà ấy né tránh rất nhanh, nhưng tà váy vẫn bị ngọn lửa bén vào, khói bốc lên nghi ngút.

Bạch Tu trưởng lão nhìn thấy liền vội vàng nói: “Tiên Lê trưởng lão, cẩn thận y phục của ngươi.”

Tiên Lê trưởng lão tự tay dập tắt.

Cơ mặt của Chấp Tinh trưởng lão run rẩy vài cái, ông ta luôn biết Tiên Lê trưởng lão tính cách quả quyết, nhưng cũng có chút lo lắng cho bàn tay của bà ấy.

Bích Tà cũng hiện ra nguyên hình, đầu như rồng, thân như ngựa, chân như kỳ lân, hình dáng lại giống sư tử, không giống bất kỳ loài nào. Chỉ thấy hắn ta khẽ dẫm chân, lập tức đất trời rung chuyển, đá vụn lăn lóc rơi xuống.

Mộc Hề Chi trốn sau cột đá, tim đập như trống trận, nàng có linh cảm không lành.

Một tiếng “ầm” vang lên, nàng thấy cột đá nứt ra với tốc độ kinh hoàng. Yêu lực của Bích Tà mạnh hơn Họa Đẩu gấp đôi, chỉ trong chớp mắt làm cột đá nứt ra, yêu phong cuồn cuộn, dễ dàng đoạt mạng người.

Tứ chi của Mộc Hề Chi vì giữ nguyên tư thế quá lâu mà cứng đờ, không còn sức lực để mang Chúc Huyền Tri đi. Bản năng sinh tồn thúc đẩy nàng nhanh chóng ôm hắn lăn sang một bên.

Hai bóng hình xoắn lại với nhau.

Cột đá lại phát ra âm thanh “bùm” đổ xuống đất. Nếu Mộc Hề Chi rời đi chậm một chút, nàng sẽ bị đè thành bánh thịt. Nhưng hậu quả của việc rời đi là phải đối mặt với hai đại yêu giữa không trung.

Bọn họ xuất hiện bất ngờ đến mức các trưởng lão nhận ra Mộc Hề Chi cũng sững sờ trong giây lát.

“Mộc nha đầu? Sao con lại ở đây?” Bạch Tu trưởng lão phản ứng đầu tiên, ngay lập tức hét lớn, “Mau rời khỏi đây!”

Mộc Hề Chi lăn đi, đầy khói bụi trên người, nàng còn bị sặc một hơi, ho đến gần đứt hơi, mặt mày lấm lem. Nàng quả thật muốn rời khỏi, nhưng bọn họ cho nàng cơ hội sao?

Bích Tà nghe thấy vậy thì cúi đầu nhìn Mộc Hề Chi.

Ánh mắt của hắn ta lướt qua gương mặt tuy không sạch sẽ nhưng vẫn có thể thấy rõ ngũ quan của nàng: “Ngươi là con gái của Thủy Huyền Nguyệt và Mộc Thiên Triệt?”

Con yêu này cũng biết mẫu thân của nàng? Nhưng Mộc Hề Chi không ngạc nhiên lắm. Mẫu thân nàng khá nổi danh, trước là đệ tử xuất sắc của gia tộc Thủy Huyền, sau kết duyên đạo lữ với gia chủ Mộc gia của Cầm Xuyên.

Yêu ma biết đến cũng không có gì lạ.

Mộc Hề Chi vốn muốn bỏ chạy nhưng hậu quả của việc đó có thể là bị hai đại yêu tấn công, trưởng lão chưa chắc có thể bảo vệ nàng. Để an toàn, trước hết không nên chạy loạn.

Nàng liếc nhìn Chúc Huyền Tri nằm bên cạnh, vỗ nhẹ vào mông đứng dậy, vừa suy nghĩ cách rời đi an toàn, vừa cười nói: “Đúng vậy, tiền bối có quen biết với gia mẫu gia phụ ta?”

Bích Tà: “Có duyên gặp một lần.”

Hắn ta lại cười mỉm: “Ngươi gọi ta là tiền bối? Nhưng ta là yêu.”

Mộc Hề Chi nhanh nhảu đáp: “Người có tu vi cao hơn ta đều là tiền bối. Trong lòng ta, người, yêu, ma đều bình đẳng. Ngài là yêu thì đã sao? Phật từ bi cũng từng nói: Chúng sinh bình đẳng.”

Bích Tà đầy thú vị nhìn các trưởng lão, ánh mắt đầy ẩn ý.

Hắn ta chưa vội động thủ với Mộc Hề Chi, mà nói: “Trước đây bọn họ có biết trong lòng ngươi nghĩ gì không? Ngươi là đệ tử Cầm Xuyên, nói những lời này là công khai thách thức gia huấn của năm đại gia tộc.”

Gia huấn của năm đại gia tộc được lập ra sau cuộc chiến giữa người và yêu ma, điều đầu tiên được ghi trên đó là: “Gặp yêu phải diệt, gặp ma phải trừ.”

Bạch Tu trưởng lão lần đầu nghe Mộc Hề Chi nói những lời này, liền quay đầu giả vờ như không nghe thấy.

Dù Bạch Tu trưởng lão cũng tin rằng yêu ma trên thế gian có phân thiện ác khác nhau, không nên đánh đồng, nhưng là một tu sĩ chính đạo, việc gọi yêu ma là tiền bối thật chẳng ra thể thống gì, coi thường lễ pháp gia tộc.

Nếu để người của bốn đại gia tộc còn lại nghe thấy, họ chắc chắn sẽ trừng phạt nặng Mộc Hề Chi. Bạch Tu trưởng lão che chở cho nàng, hôm nay chọn cách cho qua, coi như chưa nghe thấy gì.

Chấp Tinh trưởng lão cũng giả vờ điếc.

Tiên Lê trưởng lão nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng.

Một nữ trưởng lão khác tên là Nguyên Tửu, khi tu luyện đến cấp bảy đã gặp phải một sự cố, từ ngày đó trở thành người câm, không thể nói chuyện, chỉ là nhìn Mộc Hề Chi dưới diễn võ trường thêm vài lần.

Họ thấy Bích Tà và Họa Đẩu không hành động, cũng tạm thời ngừng chiến đấu, sợ rằng động thủ sẽ làm hại đến Mộc Hề Chi chỉ mới đạt cấp ba.

Mộc Hề Chi mặt không đổi sắc, dường như không biết rằng mình vừa nói những lời đại nghịch bất đạo đến thế nào.

Nàng không trả lời câu hỏi của Bích Tà, đổi chủ đề: “Ta không quấy rầy các trưởng lão và hai vị tiền bối so tài nữa, các người cứ tiếp tục.”

Bích Tà nhìn thấu ý định của nàng, “Nếu không phải dáng dấp ngươi giống Thủy Huyền Nguyệt, ta thật sự sẽ nghi ngờ ngươi có phải con của nàng hay không. Tu vi thấp đến đáng thương, gặp đại yêu phản ứng đầu tiên là chạy trốn.”

“Nếu không chạy, chẳng lẽ đứng lại chờ chết?” Mộc Hề Chi đáp ngay không cần suy nghĩ.

Hắn ta hỏi: “Ngươi sợ chết?”

Mộc Hề Chi: “...”

Nàng cố gắng không dùng ánh mắt khinh thường nhìn đại yêu có tu vi cao hơn mình rất nhiều: “Tiền bối, rất ít người không sợ chết. Ta còn chưa nhìn ngắm hết non sông tươi đẹp của thế gian này, cũng không muốn chết.”

Bích Tà chỉ vào các trưởng lão luôn sẵn sàng thi triển pháp thuật bảo vệ Mộc Hề Chi: “Những người của năm đại gia tộc như họ luôn nói rằng, dù có hy sinh thân mình cũng phải trừ yêu diệt ma để bảo vệ chính đạo.”

Hắn ta cười nhẹ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy họ sai?”

Mộc Hề Chi hiểu ra.

Tên Bích Tà này cố ý dùng lời nàng nói để mỉa mai năm đại gia tộc. Hắn ta có thể tùy ý mỉa mai bốn gia tộc khác, nhưng Mộc Hề Chi, người luôn bảo vệ Cầm Xuyên quyết không để hắn ta có cơ hội châm chọc.

Nàng nhướng mày đáp: “Mỗi người có suy nghĩ và mục tiêu theo đuổi khác nhau, ta chỉ đại diện cho chính mình, không có quyền can thiệp vào những gì người khác nói hay làm, cũng không tùy tiện phán xét họ.”

Bạch Tu trưởng lão hài lòng gật đầu.

Bích Tà biến trở lại hình người, vỗ tay một cái, nói: “Hay cho một câu không tùy tiện phán xét họ, vậy thì ngươi có thể chết rồi.”

“Cha cứu con!”

Mộc Hề Chi thấy tình thế không ổn, trì hoãn thời gian, liền hô lên trời.

Nhưng nào thấy bóng dáng của Mộc Thiên Triệt, lúc này ông đang bế quan, rõ ràng là nàng cố tình phô trương thanh thế. Bích Tà ban đầu không biết, tưởng Mộc Thiên Triệt đã không bế quan nữa, hắn ta nhìn về hướng nàng gọi.

Mộc Hề Chi lập tức muốn kéo Chúc Huyền Tri đi, Bích Tà phản ứng rất nhanh, chưa kịp để nàng chạm vào Chúc Huyền Tri đã ra tay. Hắn ta dùng yêu lực ngưng tụ thành mũi tên băng xuyên qua không trung bắn thẳng vào họ.

Băng tiễn bị Tiên Lê trưởng lão sớm đã chuẩn bị sẵn sàng một kiếm ngăn lại, sau đó toàn bộ bị đẩy ngược trở về.

Họa Đẩu cùng Bích Tà phối hợp rất ăn ý, Họa Đẩu vẫn giữ nguyên hình dáng, xuyên qua hư không đến bên Mộc Hề Chi, một móng vuốt đánh xuống. Nàng cố gắng đưa tay lên đỡ, sau lưng nàng là Chúc Huyền Tri vẫn chưa tỉnh lại.

Bách Tu trưởng lão dù chưa đến, nhưng phất trần đã đến trước: “Mộc nha đầu, ta đến giúp con.”

Phất trần cuốn lấy Họa Đẩu kéo về phía sau.

Tay chân của Họa Đẩu bị phất trần trói buộc, hắn ta há miệng phun ra một luồng viêm hỏa đủ để thiêu hủy bất cứ ai. Mộc Hề Chi vặn chiếc vòng gỗ, trước mặt nàng mọc lên một hàng cây chắn lửa, nhưng chỉ trong chốc lát, cây cối đã bị thiêu rụi.

Ngọn lửa sắp thiêu cháy Mộc Hề Chi và Chúc Huyền Tri, thì một ngọn lửa khác bùng lên va chạm với viêm hỏa, đẩy lùi nó ra xa vài bước.

Tu Dương Hỏa của Hỏa gia Vân Trung.

Hử? Mộc Hề Chi quay đầu lại nhìn.

Chúc Huyền Tri đã tỉnh, hắn đang đứng ngay sau nàng. Mái tóc trắng của hắn phất phơ trong gió, y phục đỏ rực như ngọn lửa đang bừng cháy, trên làn da lộ ra những hoa văn lửa mờ ảo.

Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa của Họa Đẩu bị Tu Dương Hỏa nuốt chửng, trở thành dưỡng chất cho nó. Quy luật tự nhiên là lửa mạnh nuốt lửa yếu, và khống hỏa thuật của Hỏa gia Vân Trung là mạnh nhất thế gian.

Thông thường, những tu sĩ có tu vi không bằng Họa Đẩu thì hỏa thuật của họ cũng sẽ không bằng hắn ta.

Nhưng Chúc Huyền Tri đã học được Tu Dương Hỏa, có thể vượt cấp trong việc dùng hỏa, Mộc Hề Chi hiểu rằng mặc dù tổng thể Họa Đẩu hơn hắn, nhưng hắn lại có điểm mạnh tuyệt đối như một người đạt điểm tối đa trong môn toán. Nếu hai người đấu lửa, hắn có ưu thế.

“Ngươi là người của Hỏa gia Vân Trung?” Họa Đẩu cũng nhận ra điều này, hắn thay đổi chiến thuật, không dùng lửa nữa, mà định quất đuôi đánh gục họ.

Chúc Huyền Tri vẫn dùng lửa thiêu đốt hắn ta.

Mộc Hề Chi chạy vòng quanh Họa Đẩu, vẽ phù trong hư không, kết thành pháp ấn trói yêu.

Pháp ấn trói yêu do một tu sĩ tam cấp tạo ra thường chẳng là gì đối với Họa Đẩu, nhưng hôm nay lại làm hắn ta gặp chút khó khăn, bởi hắn ta còn phải đối phó với lửa của Chúc Huyền Tri và Bách Tu trưởng lão.

Ba vị trưởng lão còn lại liên thủ đối phó với Bích Tà, nhưng hắn ta sử dụng một chiêu giả, khi họ chưa kịp phản ứng, hắn ta đã phóng một băng tiễn xuyên vào ngực Chúc Huyền Tri, nhằm giảm bớt gánh nặng cho Họa Đẩu.

Đồng thời, pháp ấn trói yêu cũng không chịu nổi áp lực, bị phá hủy.

Yêu lực hung hãn hất văng Mộc Hề Chi, nàng loạng choạng vài bước, tay gần như bị tê liệt. Chỉ lúc này, nàng mới nhìn thấy Chúc Huyền Tri bị thương, băng tiễn lạnh lẽo xuyên qua ngực hắn, còn đang muốn đâm sâu vào trong.

Khi băng tiễn hoàn toàn cắm vào, hắn sẽ lập tức biến thành một người băng, không khác gì một người chết.

Ngay khoảnh khắc bị băng tiễn xuyên qua, Chúc Huyền Tri không thể sử dụng lửa nữa, trừ phi hắn rút được nó ra. Hắn không do dự, lập tức đưa tay nắm lấy băng tiễn cố gắng rút ra, máu nóng làm đỏ ướt cả băng, chảy xuống không ngừng.

Bích Tà không để cho Chúc Huyền Tri có cơ hội rút băng tiễn ra, người này có Tụ Dương Hỏa trời sinh khắc hắn ta, hôm nay tốt nhất là chết ở đây.

Hắn ta liền tung ra chiêu sát thủ.

Ngay khi mấy vị trưởng lão định giúp Chúc Huyền Tri chống lại đòn sát chiêu của Bích Tà, một ngọn lửa khổng lồ bùng lên bao trùm toàn bộ diễn võ trường, khiến ngay cả Mộc Hề Chi cũng khó thở, nàng như bị ném vào lò lửa.

Nàng ngước mắt nhìn lên.

Ngọn lửa tỏa ra từ Chúc Huyền Tri lan rộng khắp nơi, ánh sáng ngày càng rực rỡ, phản chiếu lên gương mặt có vài phần u ám tinh tế của hắn, ngực hắn máu thịt be bét, trông như một yêu quỷ tàn nhẫn đoạt mạng.

Bầu trời u ám, nhưng bị lửa của Chúc Huyền Tri triệu hồi làm sáng rực, ánh sáng đó rực rỡ và huy hoàng, thiếu niên đứng ngược sáng, nét mặt khó đoán.

Biểu cảm của Bích Tà khẽ thay đổi.

Hắn ta thì thầm: “Làm sao có thể.”

Lời vừa dứt, ngọn lửa đoạt hồn mạnh mẽ không thể ngăn cản tấn công tất cả mọi người có mặt.

Bao gồm cả Mộc Hề Chi.

Nàng ôm lấy cái mông đang bị lửa đốt, vừa nhảy lên vừa kêu la: “Chúc Linh Châu, ta nhớ kỹ mối thù này rồi! A a a, cái mông của ta.”